Trình Ngôn Vũ im lặng, yết hầu chuyển động lên xuống, ôm chặt lấy cô: “Anh đi cùng em, chúng ta ra khách sạn.”
“Không cần, tôi không muốn đi cùng anh, Trình Ngôn Vũ, anh hiểu không, tôi không muốn đi cùng anh!” Ôn Dạng dùng sức đẩy anh ra, cố gắng kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Ngẩng đầu lên bốn mắt nhìn nhau, cô cắn môi nói: “Anh không xóa những đoạn chat đó, chẳng phải vì anh vẫn còn lưu luyến sao?”
Trình Ngôn Vũ sững sờ, ánh mắt dao động, tràn đầy đau khổ.
Thấy anh im lặng, Ôn Dạng ra sức giãy giụa, móng tay cào trên cánh tay anh thành những vết máu lớn, Trình Ngôn Vũ không dám buông tay, sợ rằng chỉ cần buông tay là cô sẽ thực sự rời đi.
Ôn Dạng vừa khóc vừa nói: “Tôi không muốn ở chung với anh nữa, bây giờ tôi muốn ra ngoài, tôi muốn ra ngoài.”
Cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cô muốn tìm một nơi để bình tĩnh lại.
“Anh đi cùng em.”
“Tôi đã nói là không cần!” Ôn Dạng gắt lên.
Ánh mắt cô ngập tràn nước mắt, mang theo hận thù. Trình Ngôn Vũ nhìn vào mắt cô, trái tim khẽ run lên, anh nắm chặt lấy tay cô: “Anh đặt cho em một phòng khách sạn, anh đưa em qua đó nghỉ ngơi trước, anh sẽ không qua đó.”
Ôn Dạng mím môi, lực tay nắm lấy anh cũng nới lỏng.
Trình Ngôn Vũ quay người lấy quần áo cho cô, anh cũng thay quần áo, tiện thể lấy vali sắp xếp quần áo cho cô. Hai mắt Ôn Dạng sưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thu-hai-sau-khi-ket-hon/3714104/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.