Chưa đợi Trình Ngôn Vũ cúp điện thoại, Ôn Dạng đã không nghe nổi nữa. Cô quay người chui vào trong chăn, trùm chăn kín mít, nước mắt tuôn ra như suối.
Làm sao đây.
Làm sao đây.
Trong đầu cô bây giờ ngoài ba chữ này ra thì không còn gì khác.
Không biết đã qua bao lâu, nước mắt cô vẫn không ngừng rơi, trong phòng mới vang lên tiếng bước chân. Trình Ngôn Vũ đã quay về, anh đặt điện thoại lên tủ đầu giường, theo thói quen nhìn người phụ nữ trên giường, cô đang nằm quay lưng về phía anh ngủ rất say. Anh lên giường, tắt đèn ngủ rồi nằm xuống. Ôn Dạng ra sức dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Một góc chăn ướt đẫm.
Không gian nhỏ bé này dường như đã yên tĩnh trở lại.
Trình Ngôn Vũ trước khi đi ngủ hình như nhớ ra điều gì đó, anh tiến sát lại gần cô, đưa tay muốn ôm cô, Ôn Dạng theo bản năng né người vào trong, cánh tay anh cuối cùng đặt trên eo cô, lòng bàn tay áp vào da thịt cô.
Lòng bàn tay ấy nóng đến mức khiến nước mắt Ôn Dạng lại trào ra.
Họ quen biết nhau từ thời thanh xuân tươi đẹp, cùng nhau trải qua năm năm, đều là mối tình đầu của nhau, anh từng nói sẽ cùng cô bạc đầu răng long, cũng từng nói cô là cô gái duy nhất anh thích, anh còn quỳ xuống cầu hôn cô giữa trời tuyết rơi.
Ôn Dạng vừa nhắm mắt lại, nước mắt lại càng rơi lã chã.
Cô thậm chí còn không dám khóc thành tiếng, cô biết anh đã ngủ, cả người cô chìm trong trạng thái mơ hồ không chút chân thật.
Trình Ngôn Vũ theo đồng hồ sinh học tỉnh giấc, Ôn Dạng vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng bất động, chăn kéo đến eo. Trong phòng tối mờ, Trình Ngôn Vũ tưởng cô vẫn đang ngủ, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô. Ôn Dạng nhắm mắt không động đậy, đồng thời cũng biết nếu cô không dậy, anh sẽ tự mình giải quyết vấn đề ăn uống. Anh vẫn luôn như vậy, đối xử với cô rất tốt và chu đáo.
Trình Ngôn Vũ xoa nhẹ lên mái tóc của cô, bước xuống giường. Sau đó không hiểu sao bước chân của anh bỗng khựng lại, quay đầu liếc nhìn bóng lưng trên giường, đưa tay gãi gãi đầu rồi rẽ vào phòng tắm.
Bên ngoài chỉ còn lại tiếng mưa rơi lất phất, đập vào cửa sổ.
Trình Ngôn Vũ vệ sinh cá nhân xong thì đi ra thay quần áo, Ôn Dạng nằm sấp ngủ, chăn lại bị cô kéo xuống eo. Trình Ngôn Vũ mặc quần áo xong, thấy vậy bèn bước tới, quỳ gối xuống giường đắp chăn lại cho cô, nhỏ giọng nói: “Vợ, anh đi làm đây.”
Ôn Dạng nghe thấy nhưng không trả lời anh, chỉ nắm chặt lấy vỏ gối.
Trình Ngôn Vũ cúi người hôn cô một cái rồi mới đứng dậy rời đi.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại.
Đầu ngón tay Ôn Dạng buông lỏng, cô ngồi dậy, ngây người dựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm rèm cửa sổ đóng kín, sau đó lại dời tầm mắt sang chỗ khác, cả người cứng đờ như khúc gỗ. Thế giới của cô như bị ai đó đột nhiên chọc thủng một lỗ, mây đen chen chúc kéo đến, nước mắt cả đêm đã sớm chảy hết, trong đêm khuya cô đã thu dọn túi rác đựng đầy khăn giấy thấm đẫm nước mắt.
Hiện tại đôi mắt đã khô khốc.
Lúc này điện thoại bỗng reo lên, là tin nhắn của mẹ chồng Trịnh Khôi Lệ.
Khôi Lệ (mẹ chồng): [Ôn Dạng dậy chưa con, mẹ hỏi con chút, tuần sau muốn ăn loại nước chấm nào để mẹ làm cho con.]
Ôn Dạng cầm điện thoại, nhìn thấy dòng chữ dịu dàng này, đôi mắt khô khốc lại lần nữa tuôn ra vài giọt nước mắt. Da thịt như phải bỏng, cô lau nước mắt, soạn tin nhắn trả lời.
Ôn Dạng: [Mẹ, không cần đâu ạ, số mẹ gửi lần trước con vẫn chưa ăn hết.]
Khôi Lệ (mẹ chồng): [Lần trước là lần trước, lần này chủ yếu là làm món con thích, món chao nhé?]
Ôn Dạng: [Không cần đâu ạ, trong tủ lạnh vẫn còn.]
Khôi Lệ (mẹ chồng): [Vậy được rồi, vậy mẹ gửi cho con thứ khác…]
Ôn Dạng gõ chữ “Không cần đâu ạ…”
Cuối cùng vẫn xóa đi, chỉ đáp lại “Cảm ơn mẹ” rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Cô buông điện thoại xuống, vì mặt đau rát, nước mắt chảy quá nhiều, cô uống một viên thuốc giảm đau. Bánh bao đang được hâm nóng trong bếp, cô đứng bên quầy bếp ngửi thấy mùi thơm, nhưng không ăn. Mắt nhìn thấy móc treo quần áo, cô vô thức bưng cốc nước ấm đi tới đứng trước móc treo, cũng không biết mình muốn làm gì.
Nhưng dường như thần kinh bị kích thích, cô quay người trở lại phòng ngủ mở tủ quần áo ra, lấy chiếc áo khoác vest đen treo trong cùng ra ngửi thử.
Áo khoác đã được giặt khô có mùi thơm mới, nhưng trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi nước hoa dành dành.
Mùi hương ấy đã từng xuất hiện trên chiếc áo vest này, rất nhạt, nhạt đến mức có thể bỏ qua.
Lúc đó Ôn Dạng thậm chí còn không phát hiện ra.
Mà mùi hương hoa dành dành này không phải là loại cô và Trình Ngôn Vũ thường dùng.
Ôn Dạng treo áo khoác về chỗ cũ, sau đó đi đi lại lại trong nhà nhìn đông nhìn tây, bất cứ nơi nào Trình Ngôn Vũ từng đi qua cô đều đi qua một lượt.
Cô cũng không biết mình muốn xem gì, có lẽ chỉ là đang tìm kiếm dấu vết.
Nhưng trong nhà ngoại trừ mùi hương hoa dành dành không biết là ảo giác hay là thật, những nơi khác đều chỉ có mùi hương quen thuộc của cô và Trình Ngôn Vũ cũng như dấu vết của hai người.
Rất lâu rất lâu sau, Ôn Dạng mới suy sụp ngồi xuống ghế sofa. Cô trân trân nhìn màn hình TV, ngoài cửa sổ mưa phùn lất phất, rơi trên những bông hoa cô trồng.
Tới buổi chiều, tinh thần của cô đã khá hơn một chút. Dọn dẹp căn phòng bị mình làm xáo trộn xong, cô cuộn tròn người trên ghế sofa, cầm điều khiển từ xa bấm ngẫu nhiên vào tivi, trên trang điện thoại đặt bên cạnh vẫn còn sót lại dòng chữ: Dấu vết ngoại tình của chồng….
Sau cơn mưa, thời tiết oi bức, ráng chiều đỏ rực như lửa.
Hơn năm giờ chiều.
Cửa nhà mở ra, Trình Ngôn Vũ mặc thường phục bước vào, trên tay xách theo hộp cơm tối mua từ quán ăn quen thuộc. Anh đóng cửa lại, nhìn thoáng qua phòng bếp, biết cô đã nhận được tin nhắn nên không nấu cơm. Anh đi vòng qua ghế sofa, nhìn thấy Ôn Dạng đang cuộn mình trong góc sofa chăm chú xem tivi. Anh dịu dàng mỉm cười, đặt hộp cơm tối lên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh cô, vừa mở hộp ra vừa nói: “Lần trước em nói muốn ăn ở quán này, hôm nay anh tình cờ đi công việc gần đó nên xếp hàng mua cho em.”
Anh cầm lấy hộp cơm, xoay người đưa cho Ôn Dạng.
Ôn Dạng ngước mắt lên nhìn anh.
Hai người nhìn nhau, Ôn Dạng không động đậy cũng không có biểu cảm gì, Trình Ngôn Vũ ngẩn người, tiến sát lại gần cô, khẽ hỏi: “Sao vậy?”
“Không thoải mái à?”
Anh đưa tay lên trán cô, Ôn Dạng cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh, theo bản năng lùi lại một chút. Trình Ngôn Vũ thoáng khựng lại: “Vợ?”
Một tiếng “vợ” này.
Ôn Dạng cảm thấy một nỗi chua xót dâng lên từ đáy lòng, lan ra khắp cơ thể.
Cô nhìn người đàn ông mà mình đã yêu thương suốt năm năm qua, dáng vẻ vẫn như xưa, ánh mắt vẫn dịu dàng quen thuộc. Ôn Dạng cố gắng kìm nén run rẩy, nhận lấy hộp cơm từ tay anh.
Là nhà hàng mà cô thích.
Phải xếp hàng rất lâu, bình thường nếu không thực sự muốn ăn thì Ôn Dạng sẽ không bảo anh đi mua, nhưng anh luôn mua về cho cô mỗi khi đi ngang qua đó.
Trình Ngôn Vũ nhìn cô cúi đầu ăn, không hiểu sao lại thấy mũi cô đỏ ửng, anh mím môi lo lắng nhìn cô, đưa tay lên sờ mặt cô. Ôn Dạng khựng lại, dụi vào lòng bàn tay anh.
Là hơi ấm quen thuộc, gần như là hành động vô thức của cô.
Ăn cơm xong.
Trình Ngôn Vũ cầm nhiệt kế đưa lên trán Ôn Dạng, Ôn Dạng đẩy tay anh ra: “Em không sao, anh đi tắm đi.”
Trình Ngôn Vũ nhìn nhiệt độ, vẫn bình thường. Anh sờ trán cô: “Em tắm trước đi, anh đợi em ở ngoài.”
“Không, anh tắm trước đi.”
Giọng Ôn Dạng có chút cáu kỉnh, Trình Ngôn Vũ bèn xoa đầu cô: “Được, anh đi.”
Cô thường ngày rất dịu dàng, nhưng thỉnh thoảng cũng có khi nóng nảy, lúc giận dỗi cũng rất đáng yêu.
Anh mở cho cô một chai sữa chua, sau đó vào phòng ngủ lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm. Sáng nay thức dậy anh đã lo lắng cho cô, thế nên tối nay không tăng ca mà trực tiếp về nhà với cô.
Từ phòng khách nhìn thấy cửa phòng tắm đã đóng lại, Ôn Dạng lại ngả người ra sofa, ánh mắt bỗng rơi vào chiếc điện thoại màu đen của anh trên bàn trà. Ôn Dạng chỉ nhìn khoảng một giây rồi lập tức duỗi chân dài ra cầm lấy chiếc điện thoại đó, nhập mật khẩu.
Mật khẩu của anh là ngày kỷ niệm ngày cưới của hai người, cô mở được ngay lập tức, sau đó mở nhật ký cuộc gọi ra.
Có một số điện thoại không có tên, chỉ có một chữ.
Ôn Dạng lập tức chú ý đến, cô mở số đó ra.
Là số điện thoại Nam Thành.
Ôn Dạng chụp ảnh màn hình lại, sau đó bấm vào WeChat của anh lướt một lượt. Ban đầu anh để cô trong danh sách riêng tư, nhưng lần này thì không, mà anh cũng không đặt ai khác vào danh sách đó cả. Thế nhưng, Ôn Dạng vẫn nhìn thấy một cái tên trong danh sách bạn bè.
Lê Mạn.
Cái tên rất hay.
Hình đại diện chụp từ phía sau, một tà váy dài màu vàng mơ, mái tóc được búi gọn gàng bằng kẹp tóc, cô gái ấy đứng trên bãi cỏ xanh mướt, dắt theo một chú chó chăn cừu trắng muốt, phía trước là cả một khoảng trời xanh ngắt.
Cô gái tùy tiện cúi đầu nhìn chú chó, không để lộ quá nhiều khuôn mặt.
Ôn Dạng bấm vào khung chat.
Trình Ngôn Vũ đã gửi cho đối phương hai tệp tin.
Đối phương trả lời là: [Đã nhận được nhé Ngôn Vũ.]
Phía trên còn có một vài tin nhắn nữa.
Trình Ngôn Vũ gửi tin cho cô ta: [Chị uống cà phê chưa?]
Đối phương đáp: [Rồi.]
Cuộc đối thoại ngắn gọn, nhưng vừa nhìn thấy hai chữ “cà phê” là cả người Ôn Dạng đã run lên bần bật. Tối qua giữa cơn mưa gió cô đã nghe thấy chữ “cà phê”, vị Lê Mạn này lại rất thích cà phê. Ôn Dạng không dám xem tiếp, cô bấm vào danh thiếp của đối phương, dùng điện thoại chụp lại, sau đó khôi phục điện thoại của Trình Ngôn Vũ như cũ, đặt lại lên bàn trà.
Cô cảm thấy khó thở, đứng dậy đi ra ban công.
Bầu trời đen kịt sáng lên những vì sao, lấp lánh như xa như gần.
Trình Ngôn Vũ tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, đầu quấn khăn lau tóc, mang theo hơi nước đi đến phòng khách, đưa tay cầm lấy điện thoại, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người phụ nữ đang cuộn mình trên ghế dài ở ban công.
Tối nay cô im lặng hẳn, trong lòng Trình Ngôn Vũ dấy lên một suy nghĩ đáng sợ, nhưng rất nhanh sau đó đã bị anh đè xuống.
Ôn Dạng không phải là người không chịu nói.
Anh đặt điện thoại xuống, đi ra ban công. Ôn Dạng cuộn tròn trên ghế, ôm đầu gối nhìn trời ngẩn ngơ, mái tóc dài xõa xuống vai, thoạt nhìn có chút lười biếng, tựa như đang ở ngoài cõi hư không. Lúc Trình Ngôn Vũ đi tới, ánh mắt cô cũng không chuyển động. Trình Ngôn Vũ cúi người nắm lấy mắt cá chân cô, nói: “Em không mang dép ra ngoài.”
“Sàn ngoài trơn.”
Ôn Dạng hơi tỉnh táo lại, nhìn anh: “Sàn đã khô từ lâu rồi, anh tắm xong rồi à?”
Trình Ngôn Vũ gật đầu: “Ừ, em muốn đi tắm không?”
Ôn Dạng lắc đầu: “Chờ lát nữa, tối nay hình như có sao.”
Trình Ngôn Vũ quay đầu nhìn bầu trời, đúng là có thật.
Anh và Ôn Dạng đã cùng nhau ngắm sao vô số lần, khi leo núi Vụ Nguyệt họ đã ngắm cả một đêm, Ôn Dạng dựa vào lòng anh, hai người khoác chung áo khoác của anh. Cái ghế dài này cũng vậy, họ mua về để ngắm sao, trước đây mỗi lần nhìn thấy anh là Ôn Dạng đều kéo anh vào ghế nằm. Trái tim Trình Ngôn Vũ khẽ run lên, dời tầm mắt nhìn về phía Ôn Dạng.
Lúc này, điện thoại ở phòng khách vang lên.
Anh buông mắt cá chân Ôn Dạng ra, đi vào phòng khách nghe máy.
Anh mặc bộ đồ ở nhà màu trắng đứng trong phòng khách nói chuyện điện thoại.
Mắt Ôn Dạng nhìn lên bầu trời đầy sao, nhưng lại nghe rõ ràng nội dung cuộc trò chuyện của Trình Ngôn Vũ với người khác, không phải là cô ta.
Ôn Dạng ôm chặt lấy đầu gối.
Bây giờ cô thật sự là “thần hồn nát thần tính” rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]