Chưa đợi Trình Ngôn Vũ cúp điện thoại, Ôn Dạng đã không nghe nổi nữa. Cô quay người chui vào trong chăn, trùm chăn kín mít, nước mắt tuôn ra như suối.
Làm sao đây.
Làm sao đây.
Trong đầu cô bây giờ ngoài ba chữ này ra thì không còn gì khác.
Không biết đã qua bao lâu, nước mắt cô vẫn không ngừng rơi, trong phòng mới vang lên tiếng bước chân. Trình Ngôn Vũ đã quay về, anh đặt điện thoại lên tủ đầu giường, theo thói quen nhìn người phụ nữ trên giường, cô đang nằm quay lưng về phía anh ngủ rất say. Anh lên giường, tắt đèn ngủ rồi nằm xuống. Ôn Dạng ra sức dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Một góc chăn ướt đẫm.
Không gian nhỏ bé này dường như đã yên tĩnh trở lại.
Trình Ngôn Vũ trước khi đi ngủ hình như nhớ ra điều gì đó, anh tiến sát lại gần cô, đưa tay muốn ôm cô, Ôn Dạng theo bản năng né người vào trong, cánh tay anh cuối cùng đặt trên eo cô, lòng bàn tay áp vào da thịt cô.
Lòng bàn tay ấy nóng đến mức khiến nước mắt Ôn Dạng lại trào ra.
Họ quen biết nhau từ thời thanh xuân tươi đẹp, cùng nhau trải qua năm năm, đều là mối tình đầu của nhau, anh từng nói sẽ cùng cô bạc đầu răng long, cũng từng nói cô là cô gái duy nhất anh thích, anh còn quỳ xuống cầu hôn cô giữa trời tuyết rơi.
Ôn Dạng vừa nhắm mắt lại, nước mắt lại càng rơi lã chã.
Cô thậm chí còn không dám khóc thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thu-hai-sau-khi-ket-hon/3714100/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.