Ôn Dạng sấy khô tóc rồi lên giường, Trình Ngôn Vũ tắt bớt đèn ngủ, quay người lại thì thấy cô đã nằm nghiêng. Nhìn bóng lưng của cô, trong lòng anh dâng lên nỗi bất an vô cớ, tiến lại gần đưa tay ôm lấy eo cô.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Dạng là định gạt tay anh ra, nhưng hơi thở của anh ở ngay sau gáy cô, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.
Anh luôn thích hôn cô như vậy, dịu dàng mà quyến luyến.
Hương thơm quen thuộc trên người anh là điều mà cô lưu luyến, cô nghiêng mặt, nước mắt lặng lẽ rơi.
Không biết qua bao lâu sau.
Trình Ngôn Vũ đã ngủ thiếp đi.
Ôn Dạng mở mắt, cô cầm lấy điện thoại dưới gối rồi mở ra, nhìn hai bức ảnh chụp số điện thoại và WeChat của Lê Mạn lúc nãy. Ôn Dạng nhìn một lúc rồi mở WeChat khác, nhập tài khoản của Lê Mạn.
Nội dung lời mời kết bạn…
Ôn Dạng dừng một lúc, sau đó viết vào khung: [Chào cô Lê, tôi muốn tìm hiểu về mẫu dây chuyền mới nhất của thương hiệu các cô.]
Nhấn gửi đi.
Rất lâu sau, khi điện thoại trong tay Ôn Dạng đã ướt đẫm mồ hôi mới vang lên một tiếng ting.
Bên kia đã đồng ý kết bạn.
Ôn Dạng nắm chặt điện thoại, quả nhiên là người của công ty dự án triển lãm trang sức.
Đầu ngón tay cô run rẩy.
Đối phương nhanh chóng hồi âm lại.
Lê Mạn: [Xin chào, cho hỏi quý danh của cô là?]
Ôn Dạng: [Tôi họ Trần.]
Lê Mạn: [Chào cô Trần, tôi sẽ sắp xếp để giám đốc bộ phận sản phẩm liên hệ với cô.]
Ôn Dạng: [Vâng, cảm ơn.]
Lê Mạn: [Không có gì.]
Chẳng mấy chốc đã có một người khác kết bạn với cô, gửi cho cô một bảng thông tin và mời cô tham gia triển lãm trang sức. Ôn Dạng nhìn bảng thông tin, yêu cầu điền rất chi tiết, bao gồm những thương hiệu cô thường đeo, sở thích cá nhân về trang sức, v.v. Ôn Dạng không điền vào bảng thông tin đó, cô mở trang cá nhân của Lê Mạn ra, nhìn lướt qua cuộc sống thường ngày của cô ta.
Đây là tài khoản cá nhân của cô ta.
Bức ảnh mới nhất chính là cô ta, mái tóc dài ngang hông, mặc chiếc váy lụa ngồi trên ghế, mỉm cười trước ống kính, phía sau là nền trời cao vút.
Nụ cười của cô ta rất đẹp, đôi bông tai là những viên kim cương nhỏ lấp lánh.
Tòa nhà bên ngoài cửa sổ nằm ở trung tâm CBD của Nam Thành, chiếc ghế và khung cảnh phản chiếu trong kính toát lên vẻ sang trọng và xa hoa.
Một mỹ nhân như vậy, không chỉ xinh đẹp mà cuộc sống hiển nhiên cũng rất tốt.
Nhìn thấy dung mạo đối phương, Ôn Dạng không khỏi ngẩn người. Cô dừng lại ở bức ảnh này rất lâu, muốn tìm ra một chút khuyết điểm trên người cô ta, ví dụ như lông mày, đôi mắt, bờ môi, vóc dáng… Nhưng đều không có, cô không tìm thấy gì cả.
Lê Mạn rất xinh đẹp, đây là một sự thật không thể chối cãi. Khóe mắt Ôn Dạng đỏ hoe, cô lướt xuống dưới, nhìn thấy một đoạn video. Chú chó chăn cừu trên ảnh đại diện của Lê Mạn ngậm đĩa chạy về hướng này, Lê Mạn mặc váy ôm lấy cổ nó, mỉm cười lấy chiếc đĩa trong miệng nó ra, mái tóc xoăn nhẹ buông xõa trên vai. Sau khi lấy đĩa, cô ta vừa cười vừa xoa đầu chú chó, dáng vẻ dịu dàng lại xinh đẹp, còn nói chuyện với ống kính.
Ôn Dạng tắt âm thanh nhưng vẫn có thể nghe loáng thoáng ngữ điệu của cô ta trong video, tưởng tượng ra giọng nói của cô ta.
Cô ta thật sự rất đẹp.
Lướt xuống dưới nữa, cô ta đang ở trong phòng làm việc của thương hiệu, nói chuyện và chụp ảnh với mọi người. Cô ta vẫn mặc váy, tóc búi cao để lộ chiếc cổ thanh tú, sợi dây chuyền kim cương đặt trên bàn trưng bày bên cạnh rất hợp với cô ta.
Phía sau còn rất nhiều hình ảnh đời thường.
Cô ta tựa vào ghế sofa, tay cầm ly rượu hướng về phía ống kính, đăng dòng trạng thái: Uống một ly nhé?
Cũng có ảnh chụp ly cà phê ở phòng làm việc. Đăng kèm với dòng trạng thái: Nạp thêm cà phê.
Còn có một số bức ảnh cô ta đến vùng núi xa xôi để làm từ thiện. Đồng thời cũng có hình ảnh cô ta ôm chú chó chăn cừu ngồi trên ghế sofa ở nhà, vẻ mặt ngẩn ngơ, lớp trang điểm nhạt nhòa nhưng lại khiến người khác đau lòng.
Người phụ nữ như thế, đừng nói là đàn ông, đến cả phụ nữ cũng phải động lòng. Ôn Dạng cắn môi, bất giác nhớ đến giọng nói dè dặt của Trình Ngôn Vũ khi gọi điện thoại cho cô ta.
Trong cơn giông bão như vậy, xung quanh toàn tiếng ồn ào, vậy mà cô vẫn có thể nghe ra được ngữ khí của Trình Ngôn Vũ, có thể tưởng tượng ra được bình thường khi đối mặt với Lê Mạn anh phải cẩn thận che chở biết bao.
Nước mắt Ôn Dạng chảy dài, thấm ướt cả mảng gối.
Cô không kiềm chế được mà tiếp tục lướt xuống, muốn tìm ra điểm nào đó không tốt của Lê Mạn, muốn tìm ra một tấm ảnh xấu xí khó coi của cô ta, cứ thế lướt cho đến tận ba tháng trước.
Trong đó có hai tấm ảnh.
Là tại một sự kiện nào đó, Lê Mạn mặc một chiếc váy đen, trên vai khoác một chiếc áo vest, được một người đàn ông nắm tay bước lên bậc thang, ánh mắt cô ta hướng về người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông vai rộng chân dài, mặc một bộ vest tối màu, bóng lưng cao lớn.
Ở một tấm khác có thể nhìn rõ mặt người đàn ông đó, anh ta đang nói chuyện với mọi người, ngũ quan tuấn tú, lông mày sắc sảo, trông giống hệt như một ngôi sao. Lê Mạn đứng bên cạnh anh ta, hai người không còn nắm tay nhau nữa, cô ta nghiêng đầu nhìn người đàn ông đó, trong mắt sáng long lanh.
Dòng trạng thái kèm theo: Ông xã của tôi.
Ôn Dạng nhìn đến đây thì sững sờ.
Cánh tay trên eo khẽ động đậy, Trình Ngôn Vũ hơi tỉnh lại, nhìn thấy ánh sáng le lói bên chỗ cô thì nhẹ nhàng cất giọng: “Vợ?”
Ôn Dạng giật thót, cô vội vàng giấu điện thoại xuống dưới gối, nhắm mắt lại. Trình Ngôn Vũ hôn lên tóc cô, hỏi: “Em không ngủ được sao?”
“Quay sang đây đi.” Trình Ngôn Vũ dịu dàng nói, muốn ôm cô vào lòng. Ôn Dạng mím môi, vài giây sau mới xoay người lại vùi vào lòng anh, ngửi thấy mùi hương sữa tắm thoang thoảng trên người anh, hốc mắt cô lại nóng lên. Trình Ngôn Vũ ôm cô chặt hơn, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Ngủ đi.”
Ôn Dạng mơ màng, đầu óc rối bời.
Đêm qua cô thức trắng một đêm, cơ thể đã đạt đến giới hạn, trong dòng suy nghĩ hỗn loạn cuối cùng cũng không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ.
–
Ngày hôm sau.
Khi Ôn Dạng tỉnh dậy, bên cạnh không có ai. Cô ngồi dậy, nhìn đồng hồ thì thấy đã không còn sớm. Gần đây nhịp sống của cô và Trình Ngôn Vũ đã bị đảo lộn, cô chìm đắm trong cảm xúc hỗn độn, không thể thoát ra được.
Cô xuống giường xỏ dép, bước vào phòng tắm rửa mặt xong thì ra khỏi phòng ngủ.
Bên ngoài ánh nắng chan hòa, Trình Ngôn Vũ đang xách hộp đồ ăn vừa được giao đến đặt lên bàn bàn bếp, thấy cô tỉnh dậy, anh dịu dàng nói: “Tỉnh rồi à? Anh có đặt món bánh bao chiên mà em thích này.”
Ôn Dạng đi đến bên bàn bếp.
Trình Ngôn Vũ mở hộp đồ ăn, cẩn thận lấy bánh bao chiên ra đặt vào đĩa, xoay người đưa ly sữa cho cô. Điện thoại trên bàn đổ chuông, anh liếc nhìn rồi cầm lên, là A Chiêm gọi.
Không biết A Chiêm ở đầu dây bên kia nói gì, Trình Ngôn Vũ ôn hòa đáp: “Ừ, chuẩn bị cà phê và bánh quy bơ, ghế thì thay bằng cái ở văn phòng của tôi, bản thiết kế xem trước xem có dùng được không, đừng để xảy ra sự cố như lần trước.”
Ôn Dạng vừa ăn bánh bao vừa uống sữa, nghe anh dặn dò tỉ mỉ.
Trình Ngôn Vũ ngẩng đầu lên, chợt thấy Ôn Dạng tóc tai rối bời sắc mặt tái nhợt đang nhìn mình, tim anh bỗng thắt lại. Cúp điện thoại, Trình Ngôn Vũ nắm lấy tay cô, hỏi: “Mấy hôm nay em sao vậy?”
Ôn Dạng nhìn anh, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là ngủ không ngon thôi.”
“Ăn xong rồi ngủ bù đi.”
Ôn Dạng ừ một tiếng.
Trình Ngôn Vũ nói: “Có chuyện gì thì nhớ nói với anh.”
Vẻ mặt Ôn Dạng có chút mơ hồ, cô từng nghĩ rằng mình có thể tùy ý với anh, nhưng khi phát hiện ra anh có thể động lòng với người khác, yêu người phụ nữ khác, cô lại không dám mở miệng ép hỏi anh.
Ôn Dạng lau vết sữa trên khóe môi: “Sáng nay anh phải họp à?”
Trình Ngôn Vũ khựng lại, gật đầu: “Ừ.”
Ôn Dạng: “Là dự án triển lãm trang sức sao?”
Trình Ngôn Vũ đứng sau quầy bếp nhìn thẳng vào mắt cô, đầu ngón tay đang cầm điện thoại của anh khẽ nhúc , sau đó gật đầu: “Gần đây chủ yếu là dự án này, sắp xong rồi, đến lúc đó anh sẽ có thời gian ở bên em.”
Ôn Dạng nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
Ăn sáng xong, Trình Ngôn Vũ trở về phòng thay quần áo và thắt cà vạt, Ôn Dạng vẫn đang uống sữa, quay đầu nhìn anh. Thấy anh đang chỉnh cổ áo, cô đột nhiên nhớ đến việc anh đã bắt đầu mặc vest từ một thời gian trước. Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh Lê Mạn, Ôn Dạng siết chặt cốc, vô thức cắn chặt lấy miệng cốc.
Những thay đổi nhỏ nhặt của anh vậy mà đến bây giờ cô mới nhận ra.
Anh bắt đầu ăn mặc chỉn chu, muốn trở nên trưởng thành để xứng với một người nào đó.
Ôn Dạng cắn đến mức răng ê buốt, kìm nén suy nghĩ muốn gào thét trong lòng.
“Em ở nhà ngoan nhé, ngủ bù đi, trưa anh đặt cơm cho em.” Thắt cà vạt xong, Trình Ngôn Vũ quay đầu lại xoa mặt Ôn Dạng nói. Đôi mắt Ôn Dạng hơi ngấn nước, cô ừ khẽ một tiếng, cũng không nhìn anh, chỉ cắn chặt miệng cốc nhấp nháp sữa.
Nhìn cô yếu đuối như vậy, nỗi lo lắng trong lòng Trình Ngôn Vũ càng thêm lớn, anh không nỡ buông cô ra, bước ra ngoài.
Âm thanh đóng cửa vang lên.
Ôn Dạng đặt mạnh cốc xuống quầy bếp, như thể đang cố hít thở không khí. Sau đó cô trở về phòng, cầm điện thoại gọi cho Dư Tình.
Lúc này Dư Tình đang tranh cãi với đàn chị.
Văn phòng giám đốc vốn yên tĩnh bỗng náo loạn hẳn lên: “Chị điều trợ lý này cho tôi là sao? Muốn tôi dạy dỗ cô ta xong rồi đá tôi đi, hay là muốn cô ta cướp luôn đơn hàng của Từ Nhứ?”
Sắc mặt của đàn chị Lưu Ngu rất khó nhìn: “Sao em lại nghĩ vậy, chẳng phải là thấy em bận nên chị mới sắp xếp thêm một trợ lý cho em sao?”
“Sắp xếp thêm? Tôi không có trợ lý à? Trợ lý của chị vừa đến đã vượt quyền tôi tự ý liên lạc với Từ Nhứ, chị giải thích chuyện này thế nào?”
Lưu Ngu giật mình.
Cô ta đè tay xuống bàn: “Chuyện này chị nghĩ em đã hiểu lầm rồi.”
“Tôi không hiểu lầm.”
Dư Tình ném xấp bản thảo thiết kế lên bàn Lưu Ngu: “Trợ lý của chị là ai thì tôi đã điều tra rồi, cô ta căn bản không cần tôi dạy, làm trợ lý cho tôi là lãng phí tài năng, bản thảo thiết kế của Từ Nhứ chị cứ cầm lấy đi, để cô ta lo liệu.”
Lần này Lưu Ngu hoảng hốt: “Này, Dư Tình…”
Dư Tình xoay người bỏ đi, đến cửa thì điện thoại vang lên, cô ấy liếc mắt rồi nghe máy.
Giọng nói yếu ớt của Ôn Dạng truyền đến: “Dư Tình, tớ nghi ngờ Trình Ngôn Vũ ngoại tình.”
“Cái gì?!”
Dư Tình đang định mở cửa bỗng dừng lại, Ôn Dạng hạ giọng nói: “Là thật đấy, cậu đến nhà tớ một chuyến đi, tớ muốn gặp cậu.”
“Tớ đến ngay.”
Nói xong, Dư Tình trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, bỏ lại tiếng gọi của Lưu Ngu phía sau.
–
Cúp điện thoại, Ôn Dạng dựa vào sô pha, tay mân mê chiếc điện thoại. Vị giám đốc Lê Mạn kia gửi tin nhắn hỏi cô đã điền xong bảng chưa, Ôn Dạng không để ý. Mười mấy phút sau, Dư Tình đến, Ôn Dạng đi chân trần xuống mở cửa cho cô ấy.
Nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Ôn Dạng, Dư Tình giật mình: “Cậu sao thế này?”
Ôn Dạng lắc đầu: “Không ngủ ngon.”
Dư Tình thay giày: “Trình Ngôn Vũ làm trò gì rồi?”
Ôn Dạng không nói gì, chân trần đi về phía sô pha, Dư Tình thấy cô không mang dép thì nhặt dép của cô đặt bên cạnh sô pha, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy đĩa điểm tâm đã ăn xong trên quầy bếp vẫn chưa được dọn.
Trước đây Ôn Dạng chưa bao giờ như vậy, cuộc sống của cô luôn tinh tế và sạch sẽ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]