Ôn Dạng giật mình, lo lắng nói: “Chồng, sao anh lại để mình ướt như vậy?”
Trình Ngôn Vũ ngước mắt lên, tóc mái anh ướt sũng, một giọt nước từ trên tóc rơi xuống cánh mũi, trong mắt anh có một thoáng bàng hoàng. Sau sự bàng hoàng mơ hồ đó là một nỗi day dứt đau khổ bị kìm nén.
Nhưng Ôn Dạng không nhận ra hết, cô chỉ thấy anh lúc này thật tiều tụy. Trên sàn nhà nhỏ giọt nước, Ôn Dạng phản ứng lại, xoay người chạy vào phòng lấy ra một chiếc khăn tắm lớn, nhanh chóng bước tới trước mặt anh, mở ra rồi trùm lên đầu anh. Ngay lúc cô áp người tới trùm khăn lên người anh, Trình Ngôn Vũ tựa như cuối cùng cũng có thể cử động được.
Anh mặc cho cô lau, dùng một tay xách vali vào, bỗng bụp một tiếng, cửa bị gió thổi đóng sầm lại, tự động khóa trái.
Ôn Dạng nhíu mày, vừa lau cho anh vừa nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao anh lại để ướt thế này?”
Cô nhìn vào mắt anh qua lớp khăn lông dày, Trình Ngôn Vũ cúi đầu nhìn cô, rõ ràng là bị ướt nhưng môi anh có vẻ rất khô, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Lúc xuống xe thì mưa to bất chợt, anh lại không mang theo ô, đành phải để bị ướt.”
Vừa rồi quả thực mưa đến bất chợt, Ôn Dạng lau tai cho anh, nhìn anh nói: “Vậy anh nên bảo tài xế chạy xuống hầm để xe nhà mình chứ.”
“Lúc đó không để ý.” Anh đáp, giọng nói có chút khàn khàn.
Ôn Dạng nhún vai:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thu-hai-sau-khi-ket-hon/3714099/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.