Chương trước
Chương sau
Giọng nói của họ vẫn tiếp tục vang lên sau lưng.

“Không thể nào, bà đây đã sinh con đẻ cái cho anh ta, anh ta mà dám ghét bỏ tôi, tôi sẽ làm thịt anh ta.”

“Này, nói thật nhé, nếu mà chán vợ thì chắc chắn là đã no nê ở bên ngoài rồi, tôi không tin là anh ta có thể nhịn được chuyện đó mãi.”

Khoảnh khắc đó Ôn Dạng như rơi xuống vực thẳm, tay cô khẽ run lên, mấy ngày gần đây Trình Ngôn Vũ dường như hoàn toàn không còn hứng thú trong chuyện chăn gối. Thế nhưng mới một tháng trước, tần suất anh bám dính lấy cô còn rất cao, có lúc cô còn phải khéo léo từ chối.

“Cái đó còn phải nói sao, chắc chắn là ăn no ở ngoài rồi nên mới không thèm đụng vào vợ mình nữa. Tôi nói cho mấy bà hay, tình huống này phải mau chóng điều tra cho rõ.”

“Ôn Dạng.”

Dư Tình ở bên cạnh vừa trêu chọc vừa dò hỏi, thấy sắc mặt Ôn Dạng từ hồng hào chuyển sang tái nhợt, cô ấy liền kìm lại nụ cười, nhẹ nhàng kéo Ôn Dạng một cái rồi gọi cô.

Nghe tiếng gọi, Ôn Dạng hoàn hồn, quay đầu nhìn Dư Tình, đôi mắt đẹp kia dường như phủ một lớp sương mù. Dư Tình ngẩn người, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”


Nhìn khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của Dư Tình, Ôn Dạng khẽ há miệng nhưng lại không nói nên lời. Bản thân cô là người hướng nội, trước đây Dư Tình cũng từng trêu chọc cô về chuyện vợ chồng, nhưng cô ngoại trừ đỏ mặt ra thì chẳng còn gì khác.

Cô nên mở lời thế nào đây, nói là Trình Ngôn Vũ và cô đã nửa tháng không gần gũi, nhưng nửa tháng có dài lắm đâu, chớp mắt là qua mất. Nói là cô mặc váy ngủ hai dây xinh đẹp gợi cảm, thế nhưng Trình Ngôn Vũ vẫn không động lòng, nhưng lỡ như anh không phải không động lòng, chỉ là đúng lúc có việc bận thì sao?

Cô bắt đầu ầm thầm tự tìm lý do biện minh cho Trình Ngôn Vũ.

“Ôn Dạng!” Dư Tình đưa tay véo má Ôn Dạng một cái.

Ôn Dạng lại một lần nữa hoàn hồn, giọng nói rất nhẹ rất dịu dàng, cô lắc đầu: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra một số việc thôi. Dư Tình, tiết sau tớ tạm thời không học nữa, về nhà một chuyến đã, trong nhà có chút việc.”

Dư Tình ngẩn người, sau đó hỏi: “Chuyện gì vậy, để tớ đưa cậu về.”


Ôn Dạng gượng cười, lắc đầu: “Không có gì đâu, hình như tớ quên tắt gì đó.”


Ôn Dạng thỉnh thoảng sẽ quên tắt điều hòa hoặc quên đóng cửa sổ các kiểu, không phải thường xuyên mà chỉ là thỉnh thoảng. Dư Tình thấy sắc mặt cô không còn tái nhợt như lúc nãy thì cũng yên tâm phần nào, cô ấy nói: “Quên thì thôi, có gì đâu, lát nữa về cũng được mà.”

“Thôi, vẫn nên về xem sao, không thì bất an lắm.” Ôn Dạng nắm chặt ly giữ nhiệt, vỗ vỗ tay Dư Tình rồi xoay người rời đi, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Cậu giúp tớ báo với giáo viên một tiếng nhé.”

Dư Tình: “Ừ.”

Ôn Dạng thay quần áo, xuống lầu bắt taxi về nhà. Trong nhà có xe, chỉ có một chiếc, lúc đầu Trình Ngôn Vũ mua cho cô, nhưng Ôn Dạng không dám lái xe ra đường, thế là chiếc xe này vẫn luôn là Trình Ngôn Vũ lái.

Cạch một tiếng.

Ôn Dạng đẩy cửa bước vào, căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách bài trí ấm áp và thoải mái đập vào mắt, hương thơm thanh mát thoang thoảng trong không khí, là mùi nước hoa cô vừa thay sáng nay.

Cô đặt túi xuống, thay giày.

Cúi đầu nhìn thấy đôi giày quen thuộc trên sàn, là của Trình Ngôn Vũ, tim cô đột nhiên đập nhanh. Thay dép lê xong, cô đi về phía phòng ngủ chính, vừa bước vào cửa đã đối diện với Trình Ngôn Vũ.

Cửa sổ chỉ mở một nửa, Trình Ngôn Vũ đứng đó, tay áo xắn lên, trên sàn có một chiếc vali đang mở, anh đang cầm một chiếc áo phông đã gấp gọn cho vào vali. Thấy cô về, anh nhẹ giọng hỏi: “Tập yoga xong rồi à?”


Trong tay Ôn Dạng vẫn còn cầm ly giữ nhiệt, nhìn thấy hàng mày rậm và đôi mắt quen thuộc của anh, cô bỗng hoàn hồn: “Ừm, tan lớp sớm.”


Cô quay người đặt ly giữ nhiệt lên bàn trà ở phòng khách, sau đó lại vào phòng ngủ. Thấy dáng vẻ này của anh, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh phải đi công tác sao?”

“Đi đâu vậy?”

Cô vô thức hỏi.

“Lê Thành. Có một khách hàng lâu năm muốn tổ chức buổi ra mắt sản phẩm, muốn công ty chúng ta phụ trách, anh đi xem sao.” Trình Ngôn Vũ thấy cô chen vào đây thì đưa tay kéo cô một cái. Ôn Dạng bị anh kéo tay, hốc mắt suýt nữa thì nóng lên, cô mở tủ quần áo, quay người nhìn anh: “Quyết định gấp vậy sao?”

Trình Ngôn Vũ gật đầu: “Anh vừa mới quyết định sáng nay, đang định thu dọn xong thì nhắn tin cho em.”

Ôn Dạng lấy quần áo lót của anh bỏ vào túi du lịch nhỏ, xoay người đưa cho anh. Trình Ngôn Vũ nhận lấy, cúi người đặt xuống, nhưng ban đầu anh quên chừa một chỗ để đồ lót nên đang phải sắp xếp lại. Anh thu dọn cũng rất gọn gàng, trước giờ đều là Ôn Dạng giúp anh làm. Ôn Dạng nhìn người đàn ông trước mắt, anh so với thời đại học cũng không thay đổi là bao. Chỉ là đã trưởng thành hơn, giữa lông mày thoáng thêm vài phần chững chạc mà thời đại học không có.

Anh vẫn còn trẻ, cũng như cô, đều còn rất trẻ. Họ còn có cả một tương lai dài phía trước, cả lời hứa về sự lãng mạn và đồng hành.

Vậy nên, tại sao lại có thể xảy ra bất trắc chứ?

Liệu có bất trắc gì xảy ra không?

Trình Ngôn Vũ thẳng người dậy, nhìn vào đôi mắt đang ngẩn ngơ của Ôn Dạng, gọi: “Vợ à?”

Ôn Dạng chớp mắt, ngẩng đầu lên. Cô khẽ cười, đôi mắt trong veo xinh đẹp: “Lúc nào anh về?”

“Thứ Hai tuần sau.”

Ôn Dạng gật đầu: “Vâng, về sớm nhé.”

Trình Ngôn Vũ cười đáp: “Ừm.”

Ôn Dạng cúi đầu nhìn vali của anh, thấy bên trong toàn là quần áo thoải mái, chợt nhớ gần đây anh thường mặc áo sơ mi và quần dài, chàng trai từng thích mặc áo phông trắng cuối cùng cũng dần trưởng thành, cô nói: “Anh mặc áo sơ mi đẹp lắm, gặp khách hàng thì mặc đứng đắn một chút, hay là sắp xếp thêm một bộ áo sơ mi và quần dài nữa đi.”

Cô bước tới bên này, mở tủ quần áo lấy cho anh áo sơ mi và quần dài, quay đầu hỏi: “Có cần lấy thêm áo khoác không anh?”


Trình Ngôn Vũ liếc nhìn mấy chiếc áo sơ mi kia, sau đó lại nhìn cô, cười nói: “Cũng được, Lê Thành khá nóng.”

Ôn Dạng dịu dàng cười, xoay người lấy quần áo cho anh, còn có một chiếc áo vest: “Vẫn nên mang theo đi.”

Áo sơ mi, quần tây, cà vạt, áo vest đều không dễ sắp xếp, Ôn Dạng loay hoay một lúc mới tìm được chút mẹo, Trình Ngôn Vũ ở bên cạnh giúp cô, hai người ngày thường đều ăn mặc thoải mái là chủ yếu, đối với việc xử lý trang phục trang trọng đều còn lóng ngóng, cuối cùng cũng sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy.

Cô quay đầu nhìn anh.

Anh rũ mắt nhìn cô, hai người nhìn nhau cười, trong mắt Trình Ngôn Vũ tràn đầy sự dịu dàng. Anh nhớ lại một số hình ảnh khi hai người còn yêu nhau ở trường đại học, Ôn Dạng sau khi chạy bộ đường dài thì quỳ gối thở hổn hển, anh đứng ở cuối đường đón cô, trên tay cầm một chai nước, cũng là tư thế này. Trình Ngôn Vũ cúi đầu hôn lên trán cô: “Anh sẽ về sớm.”

Ôn Dạng thoáng sửng sốt, sau đó vòng tay ôm lấy cổ anh, nhìn vào mắt anh: “Anh hứa đấy nhé.”

Trình Ngôn Vũ dùng một tay ôm eo cô: “Anh hứa.”

Ôn Dạng nhìn gương mặt anh, trong đầu cố gắng gạt bỏ những lời đã nghe được ở phòng tập yoga hôm nay, đợi anh về sẽ ổn thôi, cô thầm nghĩ.

Đợi anh đi công tác về sẽ ổn thôi.

Cô nhón chân hôn anh.

Trình Ngôn Vũ cúi đầu hôn lên môi cô một cái, tuy không sâu nhưng rất dịu dàng.

Trợ lý của Trình Ngôn Vũ đã gọi xe, đang đợi ở dưới lầu, Ôn Dạng không thể giữ anh lại lâu hơn nữa, đành buông anh ra. Trình Ngôn Vũ kéo vali lên, Ôn Dạng tiễn anh ra cửa.

Trước đây anh cũng từng đi công tác, Nam Thành cách Lê Thành rất gần, có không ít khách hàng đều ở Lê Thành, Ôn Dạng cũng thường xuyên tiễn anh đi công tác. Nhưng hôm nay khi Trình Ngôn Vũ kéo vali đi ra cửa, vịn tay vào khung cửa, nhìn Ôn Dạng đang mặc quần ống rộng và áo phông, khoảng thời gian này trong lòng hai người đều không được yên ổn, cộng thêm nhiều chuyện xảy ra, anh không nhịn được dặn dò cô: “Vòi nước anh đã lắp đặt xong rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu, nhưng em dùng thì vẫn phải cẩn thận. Thái rau đừng vội quá, từ từ thôi, không được thì đừng nấu nướng nữa, gọi đồ ăn bên ngoài đi. Công ty cách nhà cũng không xa, không muốn gọi đồ ăn thì em đến công ty ăn cũng được, nhóm Vương Nhã thường xuyên nhắc đến em đấy.”

Ôn Dạng đứng trước mặt anh, đôi mắt cong cong, gật đầu: “Em biết rồi.”

“Khoảng thời gian này thời tiết khá đẹp, tuần sau mới chuyển trời, em đừng lo lắng sẽ có sấm sét.” Trình Ngôn Vũ nói tiếp.

Ôn Dạng ừm hai tiếng.

“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.” Anh rũ mắt nhìn cô.

Ôn Dạng khẽ cười, lại ừm một tiếng: “Em biết rồi.”

“Anh mau xuống đi, A Chiêm đợi lâu rồi đấy.” Ôn Dạng khẽ đẩy anh một cái, Trình Ngôn Vũ nhìn đồng hồ, nắm lấy cần kéo vali, sau đó lại liếc nhìn cô, trong mắt có chút không yên tâm.

Nhưng thang máy đã đến, anh đành phải bước vào.

Khóe môi Ôn Dạng vẫn còn vương nụ cười, nhìn thấy cửa thang máy đóng lại, cô mới đóng cửa nhà lại. Bóng tối trong lòng tan biến, cô quay người nhìn căn nhà ấm áp này, nhìn bức ảnh chụp chung của hai người được đặt trên tủ tivi, lòng cô bình yên hơn một chút. Đi tập thể dục ra mồ hôi cả người, ở phòng tập yoga cũng chỉ thay quần áo rồi cô về luôn.

Vội vàng như một giấc mộng vậy.

Tắm rửa xong, cô mặc bộ đồ ở nhà thoải mái rồi trở lại ghế sofa ngồi xuống, tiện tay rót cho mình một ly nước chanh.

Điện thoại báo có tin nhắn.

Dư Tình: [Về đến nhà chưa, nhắn lại cho tớ nhé.]

Dư Tình: [Lại quên tắt gì nữa hả? Không phải là điều hòa đấy chứ?]

Ôn Dạng vừa nhìn đã biết là cô bạn tranh thủ giờ giải lao nhắn tin cho mình, cô cầm điện thoại lên soạn tin nhắn trả lời.

Ôn Dạng: [Tớ về rồi, đúng là điều hòa chưa tắt, trong phòng cũng chưa tắt luôn.]

Dư Tình: [Cậu đúng là sơ ý, nhưng kỳ thực nhiêu đó chẳng đáng là bao. Cậu cũng chỉ còn nữa buổi học thôi, lãng phí tiền quá.]

Ôn Dạng: (Lè lưỡi)

Dư Tình: [Cũng phải, nhà cậu có Trình Ngôn Vũ kiếm tiền, phung phí chút cũng được.]

Ôn Dạng: [Cậu biến đi.]

Dư Tình ở đầu dây bên kia cười ha hả, nói cô quay về tắt điều hòa đúng là bỏ dưa hấu nhặt hạt vừng.

Ôn Dạng gửi một sticker đáp trả cô bạn.

Còn bốn ngày nữa mới đến thứ Hai, bốn ngày Trình Ngôn Vũ đi công tác này, Ôn Dạng sắp xếp cuộc sống của mình thật đầy đủ, buổi sáng ăn sáng xong thì đi chợ mua thức ăn, tiện thể đi dạo, cô sẽ mang theo máy ảnh để ghi lại khung cảnh buổi sớm mai. Buổi chiều thì đi tập yoga, cô cố gắng tránh xa nhóm phụ nữ thích buôn chuyện kia, nghe thấy chủ đề về chuyện vợ chồng là cô lại lảng đi chỗ khác.

Buổi tối thỉnh thoảng cô sẽ gọi video và nhắn tin với Trình Ngôn Vũ, nhưng anh quá bận, có một buổi tối anh uống say mèm, Ôn Dạng tự trách mình không mang cho anh ít thuốc giải rượu, đến cái này cũng quên mất.

May mà có trợ lý của anh là Vu Chiêm ở đó mua cho anh rồi.

Thời tiết thay đổi bất chợt là vào ngày thứ Hai.

Ôn Dạng vừa tỉnh giấc đã thấy mây đen dày đặc, cô vội vàng cất tấm ga trải giường phơi từ hôm qua vào tủ quần áo, hôm nay cũng là ngày Trình Ngôn Vũ đi công tác về.

May mà Lê Thành và Nam Thành rất gần nhau, đi đi về về đều đi tàu cao tốc, sẽ không bị ảnh hưởng bởi thời tiết như máy bay.

Nhìn cơn mưa như trút nước ngoài kia sắp đổ xuống, Ôn Dạng vội vàng cất những chậu hoa cỏ trên ban công vào nhà, sau đó đóng cửa ban công lại. Vừa đóng cửa lại, màn mưa rào rào đã trút xuống, nước mưa xối xả tạt vào cửa sổ, bốn phía cửa sổ trong nhà đều bị nước mưa gột rửa, chỉ có ánh đèn trong nhà như một ngọn đèn soi sáng.

Ôn Dạng rót một cốc nước nóng định uống thì nghe thấy tiếng mở cửa, cô hơi sững người, đặt cốc nước xuống rồi đi ra ngoài, vừa nhìn đã thấy Trình Ngôn Vũ xách vali bước vào, chiếc áo sơ mi trên người anh ướt sũng, tóc tai cũng ướt sũng, trên giày da toàn là hạt nước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.