Một phòng đầy người, Phù Lê cũng không tiện đạp hắn, chỉ có thể nhẫn nhịn nói: "Gió thổi đến choáng váng rồi sao? Đùa một chút mà ngươi cũng tin!"
A Ất vẫn không tin, kéo chân Phù Lê hỏi: "Vậy các người ở đây làm cái gì? Nơi này hẻo lánh! Nếu không có chuyện gì quan trọng, các người chắc chắn sẽ không tụ họp lại đâu!"
Phù Lê cũng không tiện nói rõ ràng trước mặt Sơn Nguyệt cùng Sơn Điền, đang muốn qua loa cho xong, A Ất lại ngửa mặt lên nhất định muốn hỏi ra nguyên cớ. Đầu nàng cực kì đau, nhịn không được, liền chào hỏi trên lưng A Ất một phen.
"Ngươi đứng lên cho ta!"
A Ất nói: "Ta không!"
Phù Lê không có cách nào với hắn, đành phải nói: "Ở đây không có người làm mai mối. Trong vòng phạm vi mười dặm quanh đây cũng không có hộ gia đình nào thích hợp, huống hồ có cô nương nào chịu được cái bộ dạng này của đệ? Đã bao nhiêu tuổi rồi, cả ngày chỉ biết gây rắc rối. Đứng lên!"
A Ất nhanh chóng đứng lên, hắn vỗ cẩm bào, nói: "Không phải thì cứ nói là không phải, trong lòng ta cũng đã có dự định sẵn rồi. Có mấy lời này ta phải nói trước."
"Rửa tai lắng nghe." Thương Tễ nói.
A Ất liếc mắt nhìn Sơn Điền bảo: "Ta không phải là đoạn tụ."
Sơn Điền đang bưng canh ngọt Sơn Nguyệt chuẩn bị cho hắn, nghe tiếng khuấy khuấy, rốt cuộc hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hắn cảm thấy cái tên này thực sự chẳng ra làm sao, cái đuôi thì vểnh cao tận trời, khoác một lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933563/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.