Một phòng đầy người, Phù Lê cũng không tiện đạp hắn, chỉ có thể nhẫn nhịn nói: "Gió thổi đến choáng váng rồi sao? Đùa một chút mà ngươi cũng tin!" A Ất vẫn không tin, kéo chân Phù Lê hỏi: "Vậy các người ở đây làm cái gì? Nơi này hẻo lánh! Nếu không có chuyện gì quan trọng, các người chắc chắn sẽ không tụ họp lại đâu!" Phù Lê cũng không tiện nói rõ ràng trước mặt Sơn Nguyệt cùng Sơn Điền, đang muốn qua loa cho xong, A Ất lại ngửa mặt lên nhất định muốn hỏi ra nguyên cớ. Đầu nàng cực kì đau, nhịn không được, liền chào hỏi trên lưng A Ất một phen. "Ngươi đứng lên cho ta!" A Ất nói: "Ta không!" Phù Lê không có cách nào với hắn, đành phải nói: "Ở đây không có người làm mai mối. Trong vòng phạm vi mười dặm quanh đây cũng không có hộ gia đình nào thích hợp, huống hồ có cô nương nào chịu được cái bộ dạng này của đệ? Đã bao nhiêu tuổi rồi, cả ngày chỉ biết gây rắc rối. Đứng lên!" A Ất nhanh chóng đứng lên, hắn vỗ cẩm bào, nói: "Không phải thì cứ nói là không phải, trong lòng ta cũng đã có dự định sẵn rồi. Có mấy lời này ta phải nói trước." "Rửa tai lắng nghe." Thương Tễ nói. A Ất liếc mắt nhìn Sơn Điền bảo: "Ta không phải là đoạn tụ." Sơn Điền đang bưng canh ngọt Sơn Nguyệt chuẩn bị cho hắn, nghe tiếng khuấy khuấy, rốt cuộc hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hắn cảm thấy cái tên này thực sự chẳng ra làm sao, cái đuôi thì vểnh cao tận trời, khoác một lớp da người liền nghi thần nghi quỷ. Hắn múc táo ăn, ánh mắt cũng không thèm nhìn lại. A Ất đến đây khiến bầu không khí náo nhiệt hơn nhiều, Sơn Nguyệt cũng rất yêu thích hắn, thường gọi hắn đến bên cạnh mình. A Ất đã hiểu được ý tứ của a tỷ hắn, mỗi ngày đều kiên nhẫn bồi Sơn Nguyệt. Sơn Điền không đoán ra được thân phận của Tông Âm, luôn ở bên cạnh Sơn Nguyệt một tấc cũng không rời. Không đến mấy ngày trôi qua đã đến tết, mọi người liền ở trong tiểu viện của Tông Âm tụ tập một phen. Tịnh Lâm uống cũng không nhiều, khi tiệc tàn cả người Thương Tễ cũng đã bốc hơi rượu. Thời điểm hai người ra khỏi cửa chuẩn bị rời đi, Thương Tễ bỗng nhiên dựa vào một bên cửa không chịu dịch chân. "Ngươi dắt ta đi." Thương Tễ nói, "Bên ngoài tối đen, gió lại lớn, ta rất sợ hãi." A Ất đang ôm áo choàng phía sau nhất thời đen mặt, "Đại ca, ngươi uống say rồi hả? Ngươi giỏi nhất là dùng tay không xé xác người ta, trời tối tính là cái lông gà." Thương Tễ hừ một tiếng, quay đầu lại ghét bỏ nói: "Lông trên đuôi ngươi mọc đủ rồi sao? Ta bảo ngươi câm miệng." "Đại ca chính khí đỉnh thiên, anh tuấn tiêu sái." A Ất chắp vá từ ngữ lung tung, "Năm mới rồi mừng tuổi chút đi." Thương Tễ liền vứt cho A Ất một viên kim châu, A Ất bảo: "Ai mà hiếm lạ cái này? Ta không muốn cái này đâu." Thương Tễ có điểm hứng thú hỏi: "Vậy ngươi muốn cái gì?" A Ất lén lén lút lút thò người ra phía sau, thấy a tỷ hắn mang theo Sơn Điền ra nhà bếp còn chưa có quay lại, mới tiến đến trước mặt Thương Tễ nói, "Huynh là đại ca có đúng hay không?" "Có chuyện mau nói." Thương Tễ nói, "Ta còn phải mau về nhà làm ấm giường trước." A Ất nói: "Vậy thì huynh phải ra mặt cho ta! Chúng ta đã kết bái làm huynh đệ ruột thịt rồi! Là tên tiểu tử kia, đại ca, hắn ở kinh đô đánh nhau với ta tới tận thành Tây Đồ, nếu không phải ta chớp được thời cơ chuồn mất, thì có khi bây giờ chúng ta vẫn còn đang giằng co trên đường đấy!" "Hai người kết thù gì vậy." Tịnh Lâm đứng dưới trời tuyết, "Nói rõ đi." "Hắn gạt tiền của ta." A Ất lẽ thẳng khí hùng nói. "Sau này trước khi nói dối thì dựng thẳng cái đuôi lên trước đã." Tịnh Lâm lạnh lùng nói. A Ất có vẻ không vui, "Nhưng hắn thật sự đã đánh ta mà! Tịnh Lâm, ngươi không biết đâu, trong tay hắn có một thứ đồ căn bản không phải là vật phàm, đập xuống là thực sự thấy máu." "Tiểu tử này." Thương Tễ uống rượu giọng nói có chút trầm, ánh mắt hắn chuyển hướng về phía gian nhà bên cạnh, chậm rãi nói, "Quả thực có chút kì quái." "Ta cảm thấy hắn rất có vấn đề!" A Ất nóng lòng muốn thử, "Đại ca, chúng ta kéo hắn vào trong núi, thẩm tra một phen!"
Phù Lê lau tay đi tới, hỏi: "Ngươi muốn thẩm tra ai? Lại muốn gây chuyện?" A Ất lập tức đem áo choàng khoác lên người Thương Tễ, không một tiếng động trèo lên tường chuồn mất. Phù Lê hoài nghi hỏi: "Nó lại muốn làm gì đó?" Tịnh Lâm nói: "Tiểu Sơn đâu?" "Nói là nghe thấy ngoài sân có động tĩnh, đi xem xem có phải là có dã thú không rồi." Phù Lê nói rồi liếc nhìn hai người thăm dò, "Ta tiễn hai người nhá?" "Cửu ca ngươi muốn dắt ta về nhà." Thương Tễ chỉnh lại áo choàng, bước xuống bậc thềm, "Đừng có ở lại cản trở." Phù Lê đứng lẻ loi một mình phía sau, hô to: "Cửu tẩu cẩn thận giẫm phải hố!" Thương Tễ đạp chân vào lên miệng hố, liền nghiêng người đè lên Tịnh Lâm, Tịnh Lâm ngửi thấy hắn toàn mùi rượu, y khép chặt áo choàng của hắn lại, nắm tay dắt về nhà. "Thanh phù mười ba chướng." Trên đường về Thương Tễ đổi thành nắm lấy tay Tịnh Lâm, hắn đếm từng bước chân trên tuyết từ nhà Tông Âm ra, quay người nhìn lại viện tử của Tông Âm, "Tông Âm đào ba thước đất hạ phù chú, bốn phương tám hướng của viện tử này đã bao đến kín mít. Đến lúc đó trong thì có Phù Lê trợ giúp Sơn Nguyệt hạ sinh, Hoa Thường tọa trấn ở tầng thứ ba, ta cùng với Tông Âm ở ngoài cùng, lại có ngươi cùng với A Ất canh giữ, nếu chỉ có mình Túy Sơn tăng đến, thì ngay cả cửa cũng không vào được." "Lê Vanh còn muốn trì hoãn đến bao giờ nữa." Tịnh Lâm nói, "Ta thực là nghĩ không ra." Thương Tễ kéo y lại gần, hỏi: "Nghĩ không ra?" "Đông Quân nói Đông Hải sẽ sinh ra đại ma." Tịnh Lâm nói, "Chuyện này chắc chắn có liên quan đến nhau. Có thể đứa nhỏ này chỉ là một con giao long, vậy thì đại ma là ai? Chắc chắn hắn sẽ không vô cớ mà nhắc đến." "Hắn sai khiến chúng ta đến đây, mà bản thân mình lại không chịu đến." Thương Tễ nói, "Đến cùng là hắn có ý đồ gì, đến giờ cũng chưa từng biểu lộ mảy may." Tịnh Lâm ừ một tiếng, siết chặt ngón tay Thương Tễ, "Hắn cùng với Lan Hải, Thanh Dao có quan hệ khác biệt, ta nghi ngờ hắn đã tra ra được rất nhiều chuyện, chỉ là không chịu nói cho chúng ta biết." "Thời cơ đến mọi chuyện sẽ sáng tỏ." Thương Tễ vừa nói vừa đẩy cửa ra, cùng Tịnh Lâm dọc theo đường hành lang tiến vào phòng. Thương Tễ lấy minh châu ra, cục đá nhảy từ trên giường xuống, chạy lộc cộc xung quanh vài vòng. Thương Tễ thấy vậy liền ôm Tịnh Lâm vào trong lòng, "Lạnh chỗ nào? Để ta cắn mấy cái liền không lạnh nữa." Tịnh Lâm nói: "Chỗ nào cũng lạnh, ngươi sẽ cắn hết sao?" Thương Tễ ôm Tịnh Lâm lên giày vò một phen, sau đó đem người đặt xuống mép giường. Hắn có chút men say, thuận theo cổ Tịnh Lâm từng tấc từng tấc cắn xuống. Tịnh Lâm dần dần bị áp xuống đệm chăn, ngón tay y thăm dò bám lấy gáy Thương Tễ. "Nơi nào lạnh?" Thương Tễ che minh châu lại, ở trong bóng tối vuốt ve người. Y phục Tịnh Lâm xộc xệch, ẩm ướt mà cắn vào tai cùng cổ Thương Tễ. Thương Tễ dùng chút lực, xoa nắn khiến Tịnh Lâm phát run, hắn nghiêng đầu tìm đến môi Tịnh Lâm, đè người lên đệm chăn. Hơi rượu thúc giục khiến Thương Tễ nóng lên, khiến hắn cảm thấy không nặng cũng không nhẹ. Tịnh Lâm vẫn luôn thở dốc không ngừng, bị đỉnh đến mức hai chân nhũn ra muốn rơi xuống. Thương Tễ mỗi lần đều nắm bắt cực chuẩn, hắn nâng đầu gối Tịnh Lâm lên mở ra, cứ thế tiến vào tùy ý. Tối nay hắn sức lực lớn, không muốn ở trên giường, đứng trên đất nhéo lấy bắp đùi Tịnh Lâm, Tịnh Lâm không kịp cả nuốt nước bọt xuống. Còn chưa kịp thở ra vài hơi, cơ thể đã bị lật lại gây sức ép. Đầu ngón tay Tịnh Lâm bấu chặt đến đỏ ửng, y đâu còn có chỗ nào lạnh nữa, cả người nóng đến như nhũn ra, thấm đầy mồ hôi, bị đưa đẩy đến nghẹn ngào. Thương Tễ rất hài lòng. Hắn muốn như thế này, muốn Tịnh Lâm khóc, muốn Tịnh Lâm mềm nhũn, muốn Tịnh Lâm run lẩy bẩy ôm lấy cổ hắn, để mặc cho hắn ngậm mặc cho hắn làm, hai tiếng 'ca ca' như đang thúc giục bụng dưới càng dùng sức hơn. Quả thực muốn ngừng mà không được. Thương Tễ được ăn no, rượu cũng tản đi hơn nửa. Hắn xõa tóc ngã xuống giường, đem người Tịnh Lâm bọc kín lại. Tịnh Lâm lúc này là dễ dụ nhất, nói cái gì cũng ừ một tiếng. Thương Tễ không vội ngủ, hắn muốn trêu đùa người. "Lúc ở bên ngoài sao không gọi ca ca?" Thương Tễ thấp giọng hỏi. Khí tức Tịnh Lâm còn chưa bình ổn, đầu lưỡi tê dại, nói: "Không gọi cho ngươi nghe."
"Mới vừa rồi còn gấp gáp gọi lắm." Thương Tễ nắm lấy Tịnh Lâm, "Người nọ là ai thế?" Tịnh Lâm đáp: "Ta không biết y." "Ta biết y." Thương Tễ khẽ hôn mặt mày Tịnh Lâm, "Vừa thở dốc vừa khóc thút thít, chỉ có ta là biết." Tịnh Lâm nhắm mắt mặt cho hắn hôn, hôn hôn liền dính cùng một chỗ. Dư vị ôn nhu, Tịnh Lâm từng ngụm từng ngụm nhỏ mút lấy, đây là Thương Tễ dạy. Thương Tễ kéo chăn lên, vây hai người lại bên trong, khí tức giao hòa, chặt chẽ tương thiếp. "Sau này sẽ ở lại đây." Thương Tễ nói, "Đóng cửa lại, mỗi ngày chơi đùa cùng ngươi." "Sắc dục làm lu mờ lý trí." Tịnh Lâm nằm trên ngực hắn, nửa chống đầu dậy, "Đế quân sẽ bị người ta cười chê." "Có tình nhân mới có thể như vậy." Thương Tễ câu lấy ngón tay y, "Thiên kinh địa nghĩa, quang minh chính đại." "Nếu như ta không nhớ ra được." Tịnh Lâm nhìn hắn, "Ngươi cũng đừng có vụng trộm khóc đấy." "Ta đương nhiên sẽ không." Thương Tễ đáp, "Ta sẽ ôm lấy chân của ngươi mà khóc. Hai chữ 'vụng trộm' viết như thế nào?" Ngón chân Tịnh Lâm khẽ co lại, cài lên bắp chân Thương Tễ. nóng đến kinh người. Thương Tễ dứt khoát duỗi hai chân ra, chân hai người liền đan xen vào nhau. Tịnh Lâm cúi đầu, dán vào gò má Thương Tễ. "Ta gần đây." Tịnh Lâm nói, "Dường như biến nhỏ lại." "Ngươi vốn là nhỏ." Thương Tễ ôm lấy y, "Ngươi rất nhỏ rất nhỏ tuổi, rất nhiều chuyện đều cần phải ta chỉ dạy." "Ta đã không bằng Lâm Tùng Quân." Tịnh Lâm nhắm hai mắt lại. Thương Tễ không tiếng động mà xoa xoa sau đầu Tịnh Lâm, hắn quay đầu, hôn lên khóe mắt y, "Ngươi vốn chính là như vậy. trong trời đất này không ai có thể khiến ngươi phải đoạn tình tuyệt dục, tất cả những hỉ nộ ái ố không cần phải đặt nơi khác, hãy cho chính bản thân mình phóng thích nó đi." Tịnh Lâm khẽ ngâm nga một tiếng, cục đá cũng lăn tới trên ngực Thương Tễ. Mười ngón tay đan chặt lấy nhau, Thương Tễ nghe Tịnh Lâm hô hấp dần đều đặn. Sơn Nguyệt đột nhiên rên rỉ, nàng từ trong mộng bừng tỉnh lại. Tông Âm lập tức từ trên giường nhỏ bật dậy, chạy đến cầm lấy tay nàng, hoang mang hỏi: "Làm sao vậy? Nó đá nàng sao?" Sơn Nguyệt từng trận đau đớn, mồ hôi đầm đìa. Trên môi trắng bệch, cố gắng chống đỡ nói: "Tông... Tông ca! Sợ là, là muốn..." Tông Âm một tay cầm lấy tay nàng, một tay lau hồ môi cho nàng, hô to: "Phù Lê, Phù Lê!" Phù Lê ở phòng sát vách liền thức dậy, nàng vào phòng thắp sáng đèn lên, thấy thế ngẩn ra, lập tức hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Vẫn còn chưa tới thời điểm cơ mà!" Sơn Nguyệt run lên, nàng run rẩy nói: "Lạnh, lạnh quá..." Phù Lê vừa rồi không có để ý, giờ nhìn lại hướng cửa sổ, mới thấy hàn băng đã tiến vào trong cửa sổ! Nàng lập tức cởi áo ngoài, xắn tay áo lên nói: "Ngươi bảo A Ất nhanh chóng gọi Cửu ca đến! Cái lạnh này đến bất thường, sợ là chính đứa trẻ cũng không chịu nổi thân thể phàm thai, nếu còn không sinh ra sẽ kéo mẫu thân nó vào chỗ chết!" Tông Âm đứng lên, Sơn Nguyệt siết chặt tay hắn, nước mắt không tự chủ rơi xuống. Nàng cố gắng cười một tiếng với hắn, trong thời điểm này còn dặn dò: "Xuất... xuất môn nhớ mặc thêm áo..." Tông Âm thấy hốc mắt cay cay, hắn im lặng nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay Sơn Nguyệt. Bên kia A Ất còn đang ngủ chổng vó lên trời, sét đánh cũng không gọi được. Sơn Điền ở một bên giường khác đứng lên, không cần Tông Âm đẩy cửa, đã bước ra ngoài trước, hỏi: "A tỷ muốn sinh rồi sao? Ta liền đi nấu nước!" A Ất còn đang ôm gối ngủ mơ cách xa cả ngàn dặm, Phù Lê cách vách gọi một tiếng, hắn liền ngồi bật dậy, hỏi: "Sinh con? Bây giờ! Ta phải làm cái gì? Có phải là đi gọi đại ca bọn họ hay không!" A Ất ném gối nhảy xuống giường, xỏ giày vào liền xông ra ngoài. Hắn vừa mở cửa ra, cuồng phong bên ngoài liền lao thẳng tới, lạnh đến mức khiến hắn phải run cầm cập, định thần nhìn lại, lập tức biến sắc. "Này là có ý gì? Muốn cản đường sao!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]