Thương Tễ cùng Tịnh Lâm thường xuyên tới thăm Sơn Nguyệt, cửa ải cuối năm sắp tới, Sơn Nguyệt hoạt động càng lúc càng bất tiện. Một hôm hai người cùng nàng nói chút chuyện nhà, thần sắc nàng có chút mệt mỏi, nhìn tinh thần càng lúc càng uể oải suy sụp.
"Trước mắt đã được tám tháng." Phù Lê nói với Tông Âm, "Cho đến tận lúc lâm bồn, một khắc cũng không được phép sơ sót. Nàng mang thai giao long, đến lúc đó bất luận ra sao, ngươi cũng phải ở bên cạnh nàng. Gần một tháng nay ta thường xuyên trò chuyện cùng nàng, Tông Âm."
Tông Âm dời mắt từ cửa sổ về.
Phù Lê nói: "Tuy rằng ta không hiểu tình ái nhân gian, cũng hiểu được hai người là lưỡng tình tương duyệt. Nàng hết lòng tin tưởng ngươi, ngươi vạn lần đừng phụ lòng nàng."
Tông Âm nói: "Ngươi có nắm chắc việc sinh đẻ lần này không?"
Phù Lê do dự chốc lát, "... Nếu không bị người khác quấy rối, liền có thể toàn tâm chuyên chú."
"Được." Tông Âm hất vụn tuyết trước mặt xuống, nói với Phù Lê, "Ta có một chuyện cần nói với ngươi."
Phù Lê thấy thần sắc hắn trang nghiêm, lập tức bảo: "Ngươi nói đi."
"Nếu như là mẫu tử bình an, sau này ta sẽ chuyên tâm tu thiện, báo đáp thiên ý. Nhưng nếu..." Tông Âm nói, "Nếu như ta phúc phận không đủ, cầu xin ngươi hãy bảo vệ thê tử ta."
Phù Lê nói: "Chắc sẽ không đến mức ấy đâu."
Tông Âm liền quay sang nhìn, trong phòng Tịnh Lâm cùng Thương Tễ ngồi cạnh nhau, Sơn Nguyệt dựa vào ghế mỉm cười nói chuyện cùng hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933562/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.