Phù Lê lập tức đứng dậy, trên mặt đã biến sắc, nàng thất thanh nói: "Ngươi nói cái gì cơ?!"
Thương Tễ cười không đáp, phía sau một cánh tay trùm lên bờ vai hắn. Phù Lê thuận theo nhìn lại, thấy Tịnh Lâm khép lại áo choàng mà đứng, nói với nàng: "Ngồi xuống nói chuyện."
Phù Lê đầy bụng bực tức đều hóa thành một ngụm nước bọt, chỉ có thể cúi đầu vâng dạ, theo Tông Âm cùng nhau ngồi xuống dưới mái hiên. Bên bàn kê một cái lò nhỏ bằng đất sét tỏa ra ngọn lửa đỏ hồng, mười ngón tay Phù Lê quấn lấy nhau, ở trước bếp lò mới thoáng ấm hơn một chút.
"Cửu ca thành thân." Phù Lê uể oải suy sụp mà nói, "Một lời nhắn cũng không có. Tuy nói chúng ta hiện giờ không thể so với năm đó, nhưng cũng thể qua loa như vậy được. Trong nhà ta còn tích cóp một chút đồ trang sức quý hiếm, vẫn nghĩ đến lúc đại hôn của Cửu ca, tặng cho..."
Nàng liếc mắt nhìn Thương Tễ một cái, câu 'Cửu tẩu' kia vẫn không thể gọi ra được. Lần này thì tốt rồi, đồ trang sức chắc là không cần nữa, con cá này nhìn dáng vẻ cao lớn, chắc chắn không cần dùng tới. Phù Lê nghĩ lại nghĩ, cảm thấy thật đau gan.
"Đưa tới ta cũng không chê." Thương Tễ nâng chén trà lên, cười nói: "Bất quá đã là người một nhà, hà tất phải khách khí? Tương lai làm lễ lớn vẫn còn muốn làm phiền ngươi phụ giúp một tay, chắc chắn sẽ không qua loa, mở tiệc chiêu đãi thiên địa tam giới chút sức lực này ta vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933561/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.