"Thì ra hai người là huynh đệ." Sơn Nguyệt mời trà, vui vẻ gật đầu, "Nhà ta cũng có một đệ đệ đấy! Chỉ là so với vị huynh đệ này thì nhỏ hơn chút, nuôi ở bên ngoài, đã lâu rồi chưa được gặp."
Thương Tễ giờ mới hiểu được ý tứ của Tịnh Lâm, hắn nhìn Tịnh Lâm chăm chú, không muốn thu tay về, nhưng cứ tiếp tục nắm lấy cũng quá kỳ cục, liền nói: "Ta cũng chỉ có một đệ đệ này thôi, bảo bối tựa như châu ngọc, đặt chỗ nào cũng không yên lòng."
"Có huynh đệ tỷ muội thật là tốt." Sơn Nguyệt muốn bận rộn, Tông Âm lại ngăn nàng lại. Nàng hoạt động bất tiện, vịn vào tay Tông Âm ngồi xuống, nói với Thương Tễ và Tịnh Lâm, "Hai huynh đệ xuất môn ở bên ngoài, tốt xấu gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
Thương Tễ nhéo nhéo ngón tay út đang làm loạn dưới ống tay áo, không để Tịnh Lâm tiếp tục làm chuyện xấu. Hắn trấn định mà chuyển hướng Sơn Nguyệt, cười nói: "Chính là vì lý do này."
Tịnh Lâm sao có thể bắt nạt được Thương Tễ ? Ngón út ngược lại bị nắm lấy, bị đầu ngón tay Thương Tễ xoa nắn cực kỳ sắc dục lưu luyến, khiến gáy Tịnh Lâm cũng mơ hồ nổi lên điểm màu đỏ.
Tịnh Lâm va nhẹ chân vào Thương Tễ, Thương Tễ liền hỏi: "Làm sao vậy? Có lời gì muốn nói với ca ca sao, không ngại đều là người nhà cả."
"Trong nhà chỉ có trà thô thôi." Sơn Nguyệt vội vàng muốn đứng dậy, muốn đổi trà cho Tịnh Lâm, "Tiểu huynh đệ uống không quen, để ta đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933560/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.