Sáng sớm ngày hôm sau, Thương Tễ bị cửa sổ lung lay làm chói mắt phải tỉnh lại, hẳn là lại một đêm tuyết lớn đã trôi qua. Tịnh Lâm vẫn còn nằm trên ngực hắn ngủ rất sâu, bàn tay nóng bỏng của Thương Tễ sờ lên da thịt trắng mịn, quyến luyến không rời. Bắp đùi cùng hông Tịnh Lâm bị siết chặt để lại dấu ngón tay rõ ràng, bị sờ soạng, lập tức cuộn tròn người lại dấu vào bên trong.
Thương Tễ thì có điểm không ổn.
Tối hôm qua hắn nhiều lắm chỉ được tính là nửa no, mười tám lớp võ nghệ còn chưa kịp triển khai. Hắn sờ soạng da thịt ngọc ngà, vận sức chờ phát động mà cọ xát vài cái, Tịnh Lâm bị cọ đến run chân, khẽ thở dốc mấy tiếng.
Đầu gối Thương Tễ tách chân Tịnh Lâm ra, dư vị tối qua để lại một mảnh vừa mềm mại vừa nóng bỏng. Hắn ngựa quen đường cũ mà tiến nhập, ngậm lấy bờ môi đang thở dốc của Tịnh Lâm, từ từ đỉnh lộng.
Tịnh Lâm còn chưa tỉnh hẳn, hơi nức nở nghẹn ngào. Ẩm ướt cùng ấm nóng mà vươn người dậy, ôm lấy cổ Thương Tễ bị hôn đến khẽ rên rỉ.
Trận này rõ ràng không kịch liệt, nhưng cũng khiến hai người mồ hôi đầm đìa.
"Gọi thêm mấy tiếng." Thương Tễ một bên tàn nhẫn một bên ôn nhu, ngón tay lau sạch sẽ mồ hôi cùng nước mắt Tịnh Lâm, "Gọi thêm mấy tiếng cho ta nghe."
Tịnh Lâm bị đỉnh đến mơ hồ, tùy theo hắn mà hô vài tiếng "ca ca."
Lúc xốc chăn lên, trên giường đã trở thành một đống lộn xộn, tóc ngấm mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933559/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.