Ban đêm gió bắc nhào vào cửa sổ, Tịnh Lâm ở bên bếp lò nấu nước trà. Nước trà màu nâu sôi sùng sục, Tịnh Lâm liền đổ vào ấm rót một chén.
Trong người Thương Tễ đang có một luồng nhiệt khí dâng lên, liền ở trên tay Tịnh Lâm nếm thử trước một ngụm, đắng đến mức đầu lưỡi xoắn cả lại, vội vàng tìm đến môi Tịnh Lâm. Hai người chia sẻ nhau ngụm trà này, môi răng vừa đắng ngắt lại tinh khiết thơm tho.
"Ban đêm uống trà đặc." Thương Tễ lại truy đuổi hôn thêm mấy cái, "Không muốn ngủ sao?"
Tịnh Lâm liên tục bại lui, đặt lại trên bàn, "Ta đang hồi tưởng lại lời nói cử chỉ của Đông Quân, luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản. Tông Âm điều mây khiển gió bản lĩnh thần thông, nếu như hắn thật sự rời đi, phía đông ngược lại không nên có tuyết lớn như vậy."
"Huống hồ nguyên thân của hắn là hải giao, càng gặp phải sự tình khó giải quyết, càng nên lưu lại Đông Hải." Thương Tễ dựa vào mép bàn, có thể cảm nhận được hơi thở của Tịnh Lâm, "Nhưng hắn hẳn là không nguyện ý muốn gặp lại chúng ta, đặc biệt là tối hôm nay."
"Tối nay có chuyện gì đặc biệt?" Tịnh Lâm nghi hoặc, "Nếu như sự tình khó giải quyết, vậy thì không nên kéo dài."
"Dĩ vãng chúng ta từng trải qua 'khổ', khổ chủ thường xuyên không biết mình khổ. Tông Âm cũng thế, nếu như hắn không biết, liền càng không muốn hướng chúng ta cầu viện, càng không bàn tới việc hắn không biết chúng ta là ai." Thương Tễ cầm chén trà của Tịnh Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933558/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.