Ngoài cửa đêm dài tiêu điều, cơn gió lạnh như ngựa thoát cương rít gào lao đi. A Ất nhấc tay lên cản lại gió, dây xích Phạn văn quấn trên cánh tay hiện lên, hắn quát lên trong gió lớn: "Cút ngay!"
Mười ba đạo thanh phù như bức tường trùng điệp tỏa ra ánh sáng âm u, lại không cản được hàn ý áp sát. Tuyết trắng hỗn loạn trong gió, uốn lượn hiện ra nửa hình người.
Tuyết Mị ngửa đầu lên, mái tóc bạc che khuất khuôn mặt hắn, quát khẽ với A Ất: "Tiểu tử vô lễ! Phù Lê tự ý rời khỏi cương vị, bao che cho tội thần Tông Âm, bây giờ đã sinh dị tượng, thiên địa nổi gió lớn, các ngươi đừng hòng một ai trốn thoát."
"Ngươi không làm chó trông cửa cho Tịnh Lâm, ta còn coi trọng ngươi." A Ất ba một tiếng quăng xích Phạn văn ra, "Nào ngờ ngươi lại quay đầu đi Cửu Thiên cảnh, vẫn làm chó cho người ta! Chó ngoan không cản đường, mau cút đi!"
Tuyết Mị châm chọc: "Tối nay coi như ta tránh đi, thì ngươi cũng không vượt qua được! Binh tướng của phân giới ty đã bao vây kín ngoài trăm dặm, Túy Sơn tăng cũng sẽ đến ngay tức khắc. Ngươi muốn đi tìm ai? Tịnh Lâm tự thân cũng khó bảo toàn!"
A Ất từ lâu đã mất kiên nhẫn, sao còn nghe lọt câu nào. Xích Phạn văn của hắn phá không vút ra, rít gào trong gió tuyết, đột nhiên nổ vang ngay tại chỗ Tuyết Mị.
Bão tuyết đã bao trùm lên cả sân viện, trong phòng Sơn Nguyệt thở dốc càng lúc càng kịch liệt. Nàng bấu chặt lấy thành giường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933564/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.