Thương Tễ ngồi vững lại trên ghế, nghe vậy liền tự pha cho mình một chén trà, "Giải thích rõ ràng đi."
"Không phải trước hết nên mời khách nhân từ xa đến ngồi xuống một chút? Bên ngoài gió lạnh như vậy, làm ta run rẩy cả người." Đông Quân nói xong nhảy cửa sổ mà vào, tự mình xoa tay ngồi vào chỗ, khách khí nói với Thiên Ngọc, "Cho ta một chén trà nóng, để ta từ từ nói."
Thiên Ngọc liền bưng một chén trà cho hắn, biết lẽ phải mà lui ra ngoài. Đông Quân hớp mấy hớp trà, "Hai vị có duyên sinh ra bên bờ Đông Hải, cái này gọi là nhân quả luân hồi, bây giờ vạn sự hanh thông, quay về Đông Hải cũng là mệnh trời đã định."
"Đến cùng ý của ngươi là muốn thế nào?" Tịnh Lâm hỏi.
"Ôi chao." Đông Quân nói, "Lời ấy sai rồi. Chuyến hành trình này của ngươi, tất cả những sự việc những người các ngươi gặp gỡ đều có can hệ đến các ngươi, chẳng có can hệ gì đến ta hết. Ta bất quá là biết thời biết thế mà thôi."
"Không chắc." Thương Tễ nói, "Sở Luân từng nói hắn đã gặp người trong bức họa, cùng với vẻ ngoài của ngươi khá là tương tự, ngươi đã nhúng tay vào chuyện của Thiên Ngọc cùng Tả Thanh Trú. Huống hồ chuyện 'Bát khổ', làm sao ngươi biết được?"
"Trong thiên địa này phàm là người muốn làm điều xấu, đều có một ước định thành thói quen." Đông Quân bẽ mặt mà phe phẩy quạt, "Chính là biến thành 'Đông Quân'. Ta không cha không mẹ không người làm chủ, phải âm thầm chịu đựng đau mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933555/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.