Ban đêm Tịnh Lâm không tài nào ngủ được, bởi vì bị Thương Tễ siết chặt lấy khiến y mấy lần không thở nổi. Trong chăn rất nóng, Tịnh Lâm dán lên gối cảm thấy chính mình đang chảy mồ hôi. Vải vóc dính trên người, y khẽ động, Thương Tễ liền dính sát vào theo. Ngón tay Thương Tễ miêu tả lại khuôn mặt Tịnh Lâm , Tịnh Lâm liền nhấc tay đem tay Thương Tễ kề sát ở bên má, sau đó khẽ hé mắt, ở trong bóng tối nhìn hắn chăm chú. Thương Tễ cất tiếng hỏi: "Phải ngủ sao?" Ngón trỏ của Tịnh Lâm nhẹ nhàng chặn lại thanh âm của hắn, từ trên gối nâng người dậy nghiêng người về phía Thương Tễ. Mái tóc dài đen nhánh của Tịnh Lâm xõa ra trên gối, thuận theo bả vai y trượt xuống ngực Thương Tễ. Lòng bàn tay Thương Tễ ấm nóng, từ sau gáy Tịnh Lâm dọc theo xương sống một đường trượt tới bên hông y. Tịnh Lâm như có điều suy nghĩ ngắm nhìn Thương Tễ, "Không ngủ." "Vậy cứ như thế này", Thương Tễ nhìn y, "Để cho ta nhìn nhiều hơn một chút." Tịnh Lâm bỗng nhiên cúi đầu, cánh tay chống trên lồng ngực Thương Tễ, thổi nhẹ vài sợi tóc hơi rối của mình, nhìn chúng nó đung đưa, vừa nói: "Ừm... Ngươi mơ thấy mình kiếp trước sao?" "Ta không có kiếp trước." Thương Tễ đỡ lấy trọng lượng của Tịnh Lâm, lồng ngực dường như bị lấp đầy vừa chua xót lại ấm nóng mềm mại. Hắn hơi ngẩng đầu, chóp mũi cọ nhẹ bên sườn cổ Tịnh Lâm, "Cũng không hi vọng có kiếp sau. Chỉ có thể đem hết toàn lực, nắm giữ thời khắc này." Tịnh Lâm cảm thấy hơi ngứa, nhưng là Thương Tễ không cho y lui. Thương Tễ nóng ẩm mà dán vào cổ Tịnh Lâm, thuận theo độ cong chậm rãi hôn xuống. Môi mỏng mang theo nhiệt độ, vừa nóng bỏng lại tê dại, hôn đến khiến đầu ngón tay Tịnh Lâm khẽ co lại. "Nếu như ta bỏ qua thời khắc này." Thương Tễ dán sát bên tai Tịnh Lâm, "Chính là kiếp này đã sống uổng phí rồi." Tịnh Lâm bị Thương Tễ cắn vào thịt mềm trên cổ, y đột nhiên thấp giọng kêu lên, nghiêng đầu nói: "Nhẹ hơn một chút." Thương Tễ lại tăng thêm lực đạo, Tịnh Lâm triệt để kề sát trên lồng ngực hắn. Hai người chặt chẽ không thể tách rời, tóc Tịnh Lâm bị vân vê đến rối tung, áo cũng bị treo trên cánh tay, Thương Tễ dễ như ăn cháo mà lôi kéo đống vải vóc kia xé ra. "Không được." Thương Tễ hận không thể đem Tịnh Lâm vò vào trong thân thể mình, hắn lấy tay kéo chăn lên, đem hai người nhốt vào trong đó. Hắn nắm lấy bàn tay Tịnh Lâm, đưa lên trên môi, từ bên trong cổ tay vừa mút vừa cắn hướng lên trên lưu lại vết tích, có chút nghiến răng nghiến lợi lặp lại, "Không được... Ta làm sao có thể đối với ngươi nhẹ hơn một chút? Ta cắn ngươi, khoảng cách nuốt xuống chỉ có một đường mà thôi." Tịnh Lâm nửa khép mắt, "Ta không nên bị nuốt..." Thương Tễ đột nhiên ngồi dậy, hắn áp sát vào Tịnh Lâm, ôm lấy Tịnh Lâm, bất chấp mà hôn Tịnh Lâm. Chiếc gối đơn bị đẩy lăn trên đất, Tịnh Lâm bị ngắt lấy eo kéo đến trước mặt Thương Tễ. Đôi mắt Thương Tễ hung ác đến đỏ bừng, hắn hỏi: "Ngươi không muốn? Ngươi không muốn ta sao? Tịnh Lâm, ngươi muốn đẩy ta ra, ngươi muốn giết ta sao?" Hai tay Tịnh Lâm đột nhiên kẹp lấy má Thương Tễ, phát ra một tiếng bụp giòn tan. Khí tức y không đều đặn, y cúi đầu cắn lung tung trên má Thương Tễ. Thương Tễ cười nhẹ, hắn quay đầu đuổi theo. Hai người cùng hôn nhau, Thương Tễ cạy môi răng Tịnh Lâm ra, mút lấy cái lưỡi của đứa trẻ ngốc kia, không kiêng dè chút nào mà xâm nhập chiếm lấy. Chăn bị quấn thành một đoàn, Tịnh Lâm bị ngộp thở muốn thò tay ra để thông khí. Nhưng Thương Tễ một chút cũng không cho phép y rời đi nửa phần, ngón tay kia bị bắt trở lại, nhấn tại trên ngực Thương Tễ. Ngày hôm sau Tịnh Lâm chui ra khỏi chăn, y bị tia sáng từ cửa sổ chiếu vào đến hoa cả mắt, lấy lại bình tĩnh, mới phát giác Thương Tễ đã không còn ở trên giường nhỏ. Tịnh Lâm đi giày vào, từ trong phòng ngủ vòng qua bức bình phong, thấy rõ mình trong gương cả người đầy vết tích. Y xoay người, thấy trên lưng mình cũng đầy dấu vết, những chỗ trên lưng bị bấm vào để lại dấu tay rõ ràng, có vẻ hơi khủng bố. Rõ ràng là không làm cái gì, nhìn lại khiến người cảm thấy tâm viên ý mã. Tịnh Lâm chạm vào lỗ tai mình, từ trên bức bình phong kéo xuống y phục mới. Y suy sụp mà phủ thêm cái áo rộng thùng thình, đá văng cửa ra ngoài. Bên ngoài bao phủ một màu trắng xóa, tuyết rơi dày đặc. Thiên địa yên tĩnh không hề có một tiếng động, tờ mờ sáng, lạnh buốt cả xương, lại không có gió thổi. Thương Tễ cũng khoác một chiếc áo đơn, ngồi xổm ở hàng lang ngửa đầu nhìn tuyết. Trên lưng chợt nặng. Thương Tễ liền thu hồi ánh mắt. Hắn hơi nghiêng đầu, dùng cả má mặt cà cà vào đỉnh đầu Tịnh Lâm. Tịnh Lâm hơi rầu rĩ, giống như một chiếc bánh mà dán trên lưng hắn. Thương Tễ chậm rãi lắc lắc người, hỏi: "Cắn có đau không?" Tịnh Lâm ừ một tiếng. Thương Tễ nói: "Ta cũng đau." "Lừa người." Tịnh Lâm dựng thẳng đầu lên, "Ta mới không có cắn ngươi."
Thương Tễ đột nhiên cười ra tiếng, hắn thở một hơi dài nhẹ nhõm, trở tay đỡ lấy Tịnh Lâm, bỗng nhiên đứng lên. Hắn cõng lấy Tịnh Lâm, bước xuống bậc thềm đạp lên tuyết, xoay một vòng, nói: "Toàn gặm trên mặt, còn mạnh miệng. đau đến khiến ta nửa đêm không ngủ được, cũng không kiếm được việc gì để làm." Tịnh Lâm vòng tay ôm lấy cổ hắn, "Không nhìn thấy, không đáng tin." "Ngươi thật là không nói đạo lý mà." Thương Tễ khẽ lắc y, "Ngươi nhìn sát vào mà xem, có phải có có vệt đỏ không." Tịnh Lâm duỗi cổ mà nhìn. Thương Tễ liền quay đầu hôn chụt một cái. Hôn xong còn muốn hôn lần nữa, "Không có lý nào được xem không như vậy." Tịnh Lâm nhăn mi lại, tuyết lớn đầy trời ở trước mắt, y cảm thấy tâm trạng trùng xuống. Thương Tễ nghiêng đầu tìm tòi nghiên cứu, đang muốn nói chuyện, Tịnh Lâm lại bất ngờ cắn vào má hắn một cái. Thương Tễ nói: "Làm ta dính một mặt nước miếng." Tịnh Lâm không nhịn được, buồn bực: "Ngươi làm ta dính một cả một thân!" Thương Tễ đáp: "Nghe không rõ." Tịnh Lâm nằm úp sấp ghé vào lỗ tai hắn, nói: "Dính... Dính ta một thân... Nước miếng!" Thương Tễ làm khó dễ mà nói: "Tiếng ngươi sao càng lúc càng nhỏ thế, dính cái gì?" Ngón út Tịnh Lâm dùng sức vẽ loạn xa trên lưng Thương Tễ, nói to: "Nước miếng!" Thương Tễ nghiêm mặt: "Ta nhớ là ta đều liếm sạch sẽ cả rồi. Từ trước đến sau, từ trên xuống dưới, tỉ mỉ, nghiêm nghiêm túc túc." Tịnh Lâm lập tức che lại miệng Thương Tễ, Thương Tễ liền cắn vào ngón tay y, Tịnh Lâm muốn trốn, Thương Tễ lại đẩy người lên trên cao, lắc đến nỗi giày trên chân Tịnh Lâm cũng sắp rớt ra. "Giày sắp rơi rồi." Tịnh Lâm ôm chặt lấy cổ Thương Tễ. Thương Tễ nói: "Sinh trưởng ở trên lưng ta không tốt sao?" Tịnh Lâm dừng một chút, "Hồi còn nhỏ không phải ngươi còn muốn lớn lên trong bụng ta sao?" "Ta đã lớn rồi." Thương Tễ nghiêng đầu cùng y nhỏ giọng nói, "Rất lớn." Tịnh Lâm chống bả vai Thương Tễ, suy nghĩ giây lát, "Đúng là rất lớn." Thương Tễ nói: "...Lặp lại lần nữa." Tịnh Lâm: "Ngươi trả lại giày cho ta." Thương Tễ dụ dỗ: "Ngươi nói xong ta liền trả lại cho ngươi." Tịnh Lâm xem xét thời thế, dưới mưa tuyết kề sát bên tai Thương Tễ: "Rất —— " Gian phòng nhỏ két một tiếng bị đẩy ra, Thiên Ngọc đang muốn đi ra ngoài, nhìn thấy cảnh này yên lặng mà thu chân về. Hai người đang xếp chồng lên nhau im lặng đứng dưới cơn mưa tuyết, nhìn Thiên Ngọc hết sức lúng túng. Đợi Thiên Ngọc đóng cửa lại, Tịnh Lâm lập tức đá nhẹ Thương Tễ một cước. Thương Tễ đi lại giày cho y, hỏi: "Sao y lại ở đây?" Hai người quần áo xộc xệch, tóc tai rối như tơ vò, đùa giỡn một hồi dưới tuyết, người đã ướt một mảnh. Tịnh Lâm trượt xuống đất, một chân đạp lên tuyết. Đi chưa được mấy bước, lại gọi Thương Tễ đến khiêng mình lên vai. "Y ở chỗ này." Tịnh Lâm nói, "Là y vớt chúng ta lên." Thương Tễ sải bước lên bậc thang, mở cửa ra vác người vào phòng. Hắn rũ mái tóc hơi ẩm ướt, vài cái đã cởi hết áo ra, nước đã nguội lạnh, hắn lau người thật nhanh, vừa rửa mặt hỏi: "Đén cùng là xảy ra chuyện gì?" Tịnh Lâm cũng đổi chiếc áo khác, lúc duỗi cánh tay ra để lộ một đoạn cổ tay đầy vệt hồng hồng dễ nhìn thấy. Y liếc nhìn trong gương, chiếc áo lót trong trắng như tuyết trên cần cổ, càng thêm nổi bật. "Nếu có điều hoài nghi, cứ gọi y đến hỏi liền biết."
Thương Tễ lau nước lạnh lẽo, quay người từ phía sau ôm lấy Tịnh Lâm, thuận theo cánh tay Tịnh Lâm vén lên nhìn qua, "Như miếng đậu phụ non, bóp nhẹ một cái đã để lại vết." Tịnh Lâm buộc thắt lưng vào. Thương Tễ đối diện gương, đột nhiên kéo một tay Tịnh Lâm ra, dùng một tay khác ôm lấy bụng dưới của y, dán cả người vào: "Nhìn ta thấy sao?" Tịnh Lâm đáp: "Hư hỏng." Ánh mắt Thương Tễ trầm xuống, hắn cắn tai y: "Ta rất thích gây sóng gió, ngươi lại đặc biệt am hiểu chuyện này." Lúc Thiên Ngọc bước vào phòng liền hắt hơi một cái, thời điểm y ngồi xuống giọng có hơi khàn, nhưng khí sắc nhìn đã tốt hơn rất nhiều. "Ta đã tìm được Tả lang ở bến mê." Thiên Ngọc vừa mở miệng đã nói một câu kinh thiên động địa, y liếc nhìn Thương Tễ: "Đại ân này không lời nào nói hết được... Nếu như ngày sau có chỗ nào hữu dụng đối với hai vị, ta tuyệt đối không chối từ." "Sự vụ hoàng tuyền giới bây giờ đã rõ ràng, nếu trên mệnh phổ đã gạch tên Tả Thanh Trú, hắn làm sao đợi được ngươi đến tìm hắn?" Thương Tễ hỏi. "Có quý nhân giúp đỡ." Thiên Ngọc cũng đang rất muốn nhắc đến chuyện này, "Tả lang nói vốn hắn đã đến bến phà, quỷ sai đang điểm tên hắn, thì lại bị một người ngăn lại. Người đó không chỉ mời hắn uống vãng sinh trà, còn dàn xếp cho hắn ở lại bến mê." "Chúng ta rơi vào sông vong xuyên, ngươi làm sao vớt lên được?" "Không dối gạt hai vị, tu vi của ta không đủ, tất nhiên là không làm được. Chính là quý nhân kia sau khi thấy hai vị chìm xuống sông, chỉ để lộ ra hình dáng, đã khiến cho diêm vương phải thối lui ba bước. Sau đó hắn lại hết sức giúp đỡ, mới xoay chuyển được tình hình." Thiên Ngọc nói xong liền quan sát gian phòng, "Viện tử này cũng là do hắn tìm." Tịnh Lâm uống trà nóng, "Hắn có nói cho ngươi biết tên của hắn không?" Thiên Ngọc gật đầu, Thương Tễ hỏi: "Là ai?" Tịnh Lâm đáp: "Hắn tự xưng là Phụng Xuân." Thương Tễ trầm tư chốc lát, "Thì ra là hắn, chính là quỷ sai đòi xin thịt bò." "Là hắn." Tịnh Lâm khép nắp ấm trà lại, "Nhưng không phải là quỷ sai." "Phụng Xuân." Thương Tễ lặp lại hai chữ này, cùng Tịnh Lâm liếc mắt nhìn nhau. "Phụng chỉ gọi xuân." Tịnh Lâm gõ nhẹ tách trà trên bàn, lớn tiếng nói: "Đông Quân!" Tuyết lớn ngoài cửa sổ ngay lập tức rơi dày đặc hơn, gió thổi tung cửa sổ. Hoa tuyết ầm ầm vọt vào trong phòng, thời điểm tản ra khi hạ xuống hóa thành từng đóa từng đóa hoa đón xuân. Tiếng cười lớn từ chân trời xa xôi lại gần, trong chớp mắt đã bước vào trong viện. Sơn Hà phiến tùy ý mở ra hoa xuân cùng hoa tuyết, cả người đầy mùi rượu tựa vào bên cửa sổ, rũ bỏ vụn tuyết dính vào trên áo bào, nói: "Ta còn đang nói là ngươi không đoán ra được đâu. Sao nào? Đệ đệ ngoan, không cảm động chút nào sao?" Thương Tễ dựa vào trên ghế tựa, "Ân tình lớn như vậy, ngươi chắc chắn sẽ không tặng không." "Đúng vậy." Đông Quân chắp tay, "Ta lường trước đế quân là người ngay thẳng phóng khoáng, sẽ không chiếm tiện nghi của bằng hữu. Cảm giác quay về quá khứ có tư vị gì? Chắc là mất rồi lại tìm được, cảm khái vạn phần đi." Dư quang Thương Tễ nhìn về Tịnh Lâm, trả lời: "Ngươi muốn sư tử mở miệng, sẽ không nên chỉ cho ta một nửa ngon ngọt này đi." "Một nửa còn lại kia là do năng lực của ta không đủ." Đông Quân cười nói, "Bất quá đã tìm đến một bước này, khoảng cách đế quân được đền bù mong muốn cũng không còn xa nữa đâu. Tịnh Lâm, lần này ta đến đây chính là vì muốn đòi thù lao." "Ngươi đã khôn khéo như vậy, còn cần phải báo cho ta một tiếng?" "Hà tất tự coi nhẹ mình." Đông Quân khép quạt lại, "Ta quả thực có chuyện muốn nhờ. Thế gian ngoại trừ hai vị ra, không ai có thể làm được." "Chuyện gì?" "Bát khổ chỉ còn lại một cái cuối cùng." Đông Quân nói, "Cơ duyên chính là tại Đông Hải. Từ nơi nào đến, liền trở về nơi đó đi!" Hắn còn chưa dứt lời, đã lắc mình tránh né. Quạt xếp soạt một tiếng che ở trước mặt, đối với Thương Tễ cười tựa như chế nhạo. "Đế quân bây giờ còn chưa độ kiếp, thân thể cá chép, cũng không cần phải cùng ta so chiêu đi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]