Ban đêm Tịnh Lâm không tài nào ngủ được, bởi vì bị Thương Tễ siết chặt lấy khiến y mấy lần không thở nổi. Trong chăn rất nóng, Tịnh Lâm dán lên gối cảm thấy chính mình đang chảy mồ hôi. Vải vóc dính trên người, y khẽ động, Thương Tễ liền dính sát vào theo.
Ngón tay Thương Tễ miêu tả lại khuôn mặt Tịnh Lâm , Tịnh Lâm liền nhấc tay đem tay Thương Tễ kề sát ở bên má, sau đó khẽ hé mắt, ở trong bóng tối nhìn hắn chăm chú.
Thương Tễ cất tiếng hỏi: "Phải ngủ sao?"
Ngón trỏ của Tịnh Lâm nhẹ nhàng chặn lại thanh âm của hắn, từ trên gối nâng người dậy nghiêng người về phía Thương Tễ. Mái tóc dài đen nhánh của Tịnh Lâm xõa ra trên gối, thuận theo bả vai y trượt xuống ngực Thương Tễ.
Lòng bàn tay Thương Tễ ấm nóng, từ sau gáy Tịnh Lâm dọc theo xương sống một đường trượt tới bên hông y.
Tịnh Lâm như có điều suy nghĩ ngắm nhìn Thương Tễ, "Không ngủ."
"Vậy cứ như thế này", Thương Tễ nhìn y, "Để cho ta nhìn nhiều hơn một chút."
Tịnh Lâm bỗng nhiên cúi đầu, cánh tay chống trên lồng ngực Thương Tễ, thổi nhẹ vài sợi tóc hơi rối của mình, nhìn chúng nó đung đưa, vừa nói: "Ừm... Ngươi mơ thấy mình kiếp trước sao?"
"Ta không có kiếp trước." Thương Tễ đỡ lấy trọng lượng của Tịnh Lâm, lồng ngực dường như bị lấp đầy vừa chua xót lại ấm nóng mềm mại. Hắn hơi ngẩng đầu, chóp mũi cọ nhẹ bên sườn cổ Tịnh Lâm, "Cũng không hi vọng có kiếp sau. Chỉ có thể đem hết toàn lực, nắm giữ thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933554/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.