Tịnh Lâm đột nhiên dựa ra sau, vai dán vào vách tường. Y không muốn nói chuyện, cục đá cố gắng chui ra khỏi ống tay áo, muốn chạy ra để hóa giải sự xấu hổ quẫn bách mà y muốn che giấu.
Trong lòng Thương Tễ hiểu rõ, chỉ nói: "Lời nói đáng giá nghìn vàng, ngươi muốn chối cãi sao?"
"Cắn nơi nào?" Tịnh Lâm hỏi.
"Cánh tay." Thương Tễ dừng lại giây lát, "Quá mức tầm thường. Vẫn là cắn ngón tay đi."
Tịnh Lâm cảm thấy Thương Tễ rất khác biệt so với trước đây, sự khác biệt đó xuyên thấu qua ánh mắt, từ lời nói dần dần biểu lộ ra, khiến Tịnh Lâm cảm thấy quen thuộc cũng mơ hồ có chút vô lực chống đỡ. Thương Tễ dường như hiểu rất rõ sự yếu đuối và che giấu của y, càng ép gần càng không thể chống đỡ nổi.
Con cá béo này giống như khai mở ra một lỗ hổng mà y không hiểu, khiến những kiến thức phong lưu nửa vời của Tịnh Lâm biến thành chuyện cười trẻ con, vừa ấu trĩ lại ngây ngô.
Thương Tễ không hiểu phong tình, Thương đế lại thành thạo điêu luyện.
Một năm trước giữa hai người bọn họ còn có thể nói là đối chọi gay gắt, từ cá chép hóa thành người tuy rằng mười phần nhuệ khí, lại lỗ mãng thẳng thắn. Nhưng hiện giờ hắn lại thay đổi phương pháp tấn công, giống như một màn sương mù khó có thể nắm bắt, đồng thời đảo khách thành chủ, đối với yếu điểm của Tịnh Lâm như đã có định liệu trước.
"Mở ra một chút như vậy là đủ rồi." Thương Tễ dạy không biết mệt, lau sạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933556/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.