Hồng thủy ở phương bắc đã rút, tường cao vươn lên từ mặt đất sừng sững giữa đất trời. Chim ưng ẩn mình giữa bầu trời xanh biếc, quạ đen trong mây đen dày đặc lao nhanh ra biển lớn.
Thương Tễ nhìn vạn dặm sông núi, gió lớn đang phủ phục dưới chân. Áo bào của hắn tung bay, trên ngón tay buộc một sợi dây hồng tuyến mảnh như sợi tóc. Hồng tuyến đung đưa trong gió, khuất sau cuồng phong cùng mây đen, không biết kéo dài đến nơi nào.
A Sóc ngồi xếp bằng bên dưới tháp, hắn đang lau chùi cây côn bổng của mình, ngửa đầu nhìn chăm chú vào thân ảnh đang ẩn hiện trong mây mù.
"Huyết hải khắp thiên hạ đang tràn đến nơi này." A Sóc nói, "Vậy chẳng phải là rất nguy hiểm sao?"
"Cái này gọi là kim thân không sợ hiểm cảnh, ta hiểu rõ ý của ngươi. Thế nhưng bây giờ nhìn khắp thiên hạ, cũng chỉ có đế quân có khả năng thôn thiên nạp hải, cái này cũng là bất đắc dĩ mà thôi." Hoa Thường học theo giọng điệu của Ngọc Lâm, đưa tay ra sau, cúi người nhìn A Sóc, "Nếu không phải lão tặc Cửu Thiên Quân kia độ cảnh nhanh như vậy, đế quân cũng không việc gì phải gấp gáp vào lúc này. Mà trước mắt thời gian không chờ người, cảnh giới Đại Thành của Cửu Thiên Quân còn chưa ổn định, một khi hắn tu thành chính quả, về sau muốn làm việc này chính là khó càng thêm khó."
"Ta thấy rất nhiều người bị điều động đến nơi khác." Côn bổng của A Sóc là do chính hắn tự làm, đẽo gọt thẳng tắp trơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933546/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.