Trên trán Tịnh Lâm dính máu, y bỗng nhiên quay đầu lại.
Lê Vanh đang đứng trên bậc thềm, việc lăng trì lóc vảy rút gân còn chưa làm xong. Hắn vừa mới động thân, một bóng trắng nhoáng lên trước mặt mang theo kình phong, ngực hắn bị trúng một đạp, cả người bay đi.
Tịnh Lâm đuổi theo hướng thân rồng, Lâm Tùng Quân thế nhưng lại có chút lảo đảo, cực kỳ chật vật loạng choạng mà đi. Máu trên mặt y đã bị nước mưa gột rửa, thần sắc ngơ ngác tựa như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
"Dừng tay..." Tịnh Lâm lẩm bẩm, bất lực cầu xin, "Van cầu ngươi..."
Thương Long cúi đầu bất động, mưa rơi tầm tã, át đi giọng nói của Tịnh Lâm. Lưng của y dường như bị thứ gì đè lên, cả người cong gập xuống, gần như quỳ gối mà đi. Bàn tay y lung tung mò trên thân rồng, đem chỗ bị thương kia dùng sức che lại, thật giống như làm vậy có thể khiến Thương Tễ phục hồi lại nguyên trạng.
Máu đỏ ướt đẫm đầu gối, bạch y trắng muốt trở nên loang lổ bất kham. Tịnh Lâm không nhịn được run rẩy, bên tai là tiếng mưa xối xả, một câu 'Ngươi phải sống' kia quanh quẩn trong đầu khiến tầm mắt y trở nên mơ hồ.
Nhưng sao lại có thể mơ hồ được chứ?
Tịnh Lâm tới gần hắn, giống như bình thường phạm sai lầm mà lau nước mưa. Thế nhưng trận mưa này quá lớn, bất luận có lau chùi thế nào, trước mắt cũng đều mơ hồ.
Mưa như trút nước, Tham Tương cắn xé miệng vết thương của Thương Long, bầy tà ma chen chúc nhau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933547/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.