Tịnh Lâm được đưa về trên giường, Lê Vanh dùng ánh mắt ra hiệu, Vân Sinh liền đặt lọ thuốc trị thương lên trên bàn. Ba người nửa ngày không nói gì, những giọt nước trên mái hiên rơi xuống mặt nước tí tách, cửa sổ có khép chặt lại cũng không che nổi hàn khí.
Tóc Tịnh Lâm còn chưa lau khô, thấm ướt cả đệm chăn dưới thân. Y không chào tạm biệt hai người này, cũng không nhìn ai cả. Trên lưng nóng như bị lửa thiêu đốt, bị thương không nhẹ.
Vân Sinh cảm thấy bầu không khí ngưng trọng, liền mở miệng trước: "Roi này đánh vào linh thần, còn đánh nặng như vậy, không thể không bôi thuốc."
Hắn vừa đứng lên, Lê Vanh liền nói: "Tiên cực hình đã xong, ngươi đi báo cho phụ thân một tiếng."
Vân Sinh lập tức hiểu được hắn đây là có lời muốn nói riêng với Tịnh Lâm, lập tức gật đầu, bước ra ngoài cửa, thay bọn họ đóng cửa lại.
Lê Vanh đợi Vân Sinh ra khỏi viện rồi, mới nhìn Tịnh Lâm, "Sư huynh đánh ngươi, ngươi cảm thấy không phục, ngay cả mặt mũi cũng không thèm nhìn. Chuyện này cũng chẳng sao, huynh đệ một nhà, hôm nay không gặp ngày mai lại thấy, chính là đánh gãy xương cốt còn liền với gân. Thế nhưng ngươi cứ cố gắng chịu đựng như vậy, chính là chà đạp thân thể của ngươi. Tu đạo không dễ, ngươi hãy cân nhắc cho tốt."
Tịnh Lâm nâng người dậy, trên lưng bả vai chằng chịt vết roi đỏ hồng. Nhìn trông cực kỳ khủng khiếp. Y quay đầu lại nhìn Lê Vanh, thần sắc trên mặt đặc biệt lạnh lùng.
"Ngươi bế môn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933545/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.