Tịnh Lâm phái những đệ tử còn lại bảo hộ bách tính di dời về phía nam, lập linh phù ngăn chặn lại huyết hải, đợi mọi việc thỏa đáng rồi, y liền tháo kiếm xuống, để cho Lê Vanh áp giải về môn phái.
Chiều mưa rả rích, ngày thu cuối cùng cũng trôi qua. Lê Vanh đã đứng chờ ngoài cửa viện suốt nửa canh giờ, cuối cùng hắn đỏ bừng cả vành mắt, khàn giọng dặn dò Tịnh Lâm: "Đến lúc đi gặp phụ thân, ngươi hãy cởi bỏ ngân quan xuống."
Tịnh Lâm tháo bỏ ngân quan, mái tóc đen liền xõa tung. Y ngoại trừ bên eo đeo đoản kiếm của Đào Trí, cũng không còn vũ khí gì khác, ngay cả Yết Tuyền kiếm cũng đã giao cho Lê Vanh. Nghe tiếng liền gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.
Trong viện vẫn chưa có thông báo, cánh cửa đồng đóng chặt, mưa to không ngớt. Hai người bọn họ cùng đứng trong mưa, Lê Vanh mắt nhìn phía trước. lại khàn khàn giọng: "Ngươi biết sai chưa."
Tịnh Lâm không đáp.
Lê Vanh dần nghẹn ngào, hắn đột nhiên xoay người sang chỗ khác, quay lưng về phía Tịnh Lâm, qua nửa ngày, mới nói: "Gã mặc dù tội đáng chém, nhưng cũng nên giao cho phụ thân xử trí. Ngươi dù cho có không biết hổ thẹn, cũng không nên làm như vậy."
"Gã làm sao lại có ngày hôm nay." Tịnh Lâm nói, "Chẳng lẽ còn không phải do phụ thân nhiều lần bao che hay sao? Ngươi chỉ đánh gã thương tích đầy người, còn không phải là vì kế sách tạm thời đối phó với Ngọc Lâm sao. Nếu như gã quay về môn phái, gã chắc chắn sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933544/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.