Trời bắt đầu tạnh ráo, ban đêm thường nghe thấy tiếng băng tan rơi xuống đất, hoặc nước tuyết trên mái nhà chảy tí tách xuống nền xi măng.
Tuyết tan thời tiết bỗng nhiên trở lạnh kì lạ, Tống Uyển thật sự không muốn ra ngoài, nhưng Diệp Gia Thụ hết lần này đến lần khác nài nỉ, cô đành phải quấn kín mình như chiếc bánh chưng rồi lên xe.
“Bây giờ anh có thêm một cái nhìn mới về em.” Diệp Gia Thụ nói.
“Nói xem.”
“Vốn nghĩ em tao nhã tinh tế, thật ra thì lười đến mức lôi thôi lếch thếch.”
Tống Uyển cười khúc khích: “Anh không biết em là diễn viên sao? Em từng đóng phim rồi, nữ phụ số bốn trong một bộ phim ngày xưa.”
“Sao không tiếp tục làm diễn viên nữa?”
“Mệt chứ sao, bình thường diễn đã đủ rồi.”
“Kỹ thuật diễn của em trong ngôi nhà ở đường Phù Dung đúng là hạng nhất.”
“Diễn thành người khác sống dễ chịu hơn.”
“Nhưng nếu để anh nói, anh vẫn thích em lười biếng lôi thôi thế này hơn.” Diệp Gia Thụ ngập ngừng, “Anh đã nói anh thích em chưa nhỉ?”
“Chưa.”
“Vậy thì không nói nữa, em biết là được rồi.”
Tống Uyển phá lên cười, đưa tay mở radio, rồi lại mở cửa sổ xe.
Trong radio đang phát một bài hát:
Ai biết được tình yêu là gì,
Chỉ gặp nhau trong phút chốc ngắn ngủi nhưng chẳng thể nào quên.
Dùng hết thời gian cả một đời,
Mà cũng không học được cách quên đi. (1)
Diệp Gia Thụ quay đầu lại nhìn, Tống Uyển gối đầu lên cánh tay nằm nhoài lên cửa sổ, để mặc gió thổi bay mái tóc mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thanh-co-mua/1193630/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.