Tuyết đậu trên nóc nhà, khi mọi âm thanh đều tĩnh lặng, bông tuyết từ trên cành cây tùng trĩu nặng rơi “bịch” xuống đất, phút chốc sau cả đất trời lại quay trở về với lặng yên.
Màu trắng của tuyết làm căn nhà bừng sáng trong hoàng hôn, củi trong bếp lò cháy lách tách. Họ ngồi quanh bếp, để ánh lửa chiếu sáng đôi mắt, như vầng trăng sáng treo lơ lửng giữa đầm nước trong đêm khuya.
Hôm đó hai người họ chạy trốn khỏi Nam Thành, lái xe về phía bắc, không biết đã đi bao lâu, qua bao nhiêu ngày đêm, đổi bao nhiêu tuyến đường, cho đến khi xuất hiện những ngôi nhà lụp xụp phía xa xa giữa trời tuyết, trong khói bếp chiều tà nghe thấy tiếng chó sủa, Tống Uyển nói, chúng ta dừng chân ở đây đi.
Họ thuê một ngôi nhà, nhà mái bằng trát xi măng, nam bắc đều thông thoáng, có một mảnh sân chất đầy củi đun, cách thị trấn cũng gần, lái xe chưa tới hai tiếng là đến. Bọn họ ở lại, mua thêm một vài bộ quần áo chống rét, hàng tuần lên thị trấn mua cá và rau tươi, thỉnh thoảng có đậu phụ mới làm, thực đơn những ngày ấy sẽ thêm canh cá đậu phụ.
Ngày dài đêm ngắn, dường như quanh năm suốt tháng tuyết không tan, thời gian trở thành một khái niệm mơ hồ. Tống Uyển không biết mình đang ở đâu, cũng không muốn biết là một nơi nào đó trên bản đồ, hay là một nơi nào đó không được đánh dấu trên bản đồ.
Lúc không có tuyết, Diệp Gia Thụ sẽ mặc chiếc áo bông dày sụ cùng với đàn ông trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thanh-co-mua/1193629/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.