Buổi liên hoan diễn rađược một nửa, Trần Tầm liền gọi Phương Hồi ra ngoài lớp học. Lúc bọn họ đi ra,Kiều Nhiên đang hát bài Tĩnh lặng của ban nhạc Hoa, cậu vừa hát câu “Chỉ mongcó người ở bên anh, trải qua ngày cuối cùng”, vừa nhìn Phương Hồi theo Trần Tầmra ngoài. Phương Hồi ngoái đầu lại cười với cậu, cậu cũng cười, đưa hai ngóntay thể hiện chữ V rất ngờ nghệch.
Trần Tầm và Phương Hồingười đi trước người đi sau xuống đến giữa cầu thang, tới góc rẽ vắng ngườiliền dừng lại, Phương Hồi bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
“Bọn mình ra ngoài đilòng vòng một lát nhé”. Trần Tầm nói.
“Hả? Đi đâu cơ?”.
“Đi loanh quanh đâu đóthôi! Chào đón thiên niên kỉ, bên ngoài trang hoàng đẹp lắm”.
“Có kịp không? Quay vềcòn phải thay quần áo nữa, một lát nữa là tập hợp rồi ra công viên Thế Kỉ đấy,đừng để muộn”. Phương Hồi nhìn đồng hồ nói.
“Kịp, cũng không đi xađâu, đi thôi!”.
Trần Tầm đóng cúc áo lôngvũ, bước xuống mấy bậc cầu thang trước, Phương Hồi cũng chạy xuống theo cậu.
Vừa ra khỏi cổng trường,hai đứa thấy hào hứng hẳn lên, cả hai chưa bao giờ cùng nhau qua đường một cáchthoải mái trong thời điểm muộn như thế này,hời gian chơi cùng bạn bè cũngnhiều, chính vì thế trong ngày cuối cùng của năm 1999, được ở riêng bên nhaunên cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Trên đường không có mấyngười, cửa kính của các cửa hàng bên đường đều treo đầy đèn màu. Có cửa hàngcòn chưa thay các đồ trang trí trưng bày trong lễ giáng sinh, ông già Noel râutóc bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-voi-va/2194262/quyen-5-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.