Khi kể đến đây, PhươngHồi liền thở , một lúc lâu, cô chỉ im lặng và nghịch chiếc cốc, dường như cuộcnói chuyện này chưa từng xảy ra. Tôi không giục cô, tôi biết, chắc chắn sự việcxảy ra sau đó sẽ khiến cô cảm thấy vô cùng đau khổ, thế nên cho dù Phương Hồinói hay không nói, đều không phải là điều tôi có thể quyết định.
Khoảng 20 phút trôi qua,cổ họng cô phát ra tiếng nức nở, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn tôi, mắt hơi ươnướt, nói nhỏ: “Trương Nam, cấp ba anh học ở quận Tây Thành đúng không?”.
“Ừ, trường H”. Tôi tàlời.
“Thế... thế anh có biếtchuyện cổng trường B xảy ra vụ đâm người chết không?”. Bàn tay cô lại bắt đầurun rẩy.
“Có, anh có biết...”.
Sự kiện này đã từng gâychấn động các trường cấp hai ở Bắc Kinh một thời gian, có hai phiên bản chínhsử và dã sử. Trong giờ giáo dục công dân, giáo viên các trường và cảnh sát cácquận đều coi nó là ví dụ phản diện để cảnh báo tình trạng bạo lực học đường vàtội phạm thiếu niên, đồng thời luôn nhắc nhở chúng tôi rằng, tuyệt đối khôngđược kéo bè kéo cánh, cũng không được đánh nhau, càng không được mang vũ khíđến trường, tuyệt đối không được đâm chém nhau. Người ta đồn rằng cậu đó chínhlà trùm sỏ của trường B, vì bạn gái mà đi đánh nhau với một đám học sinh trườngkhác, trong lúc đánh nhau đã bị gã “Cửu Long Nhất Phụng” ở quận Hải Điện xử lí,dĩ nhiên, cũng có người nói là bị xxoo ở quận Tây Thành, Sùng Văn xử lí, trườngB thua cuộc, lúc chết, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-voi-va/2194242/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.