Phương Hồi nói, cô làngười không giống không nhan sắc nhất trong số tất cả các bóng hồng của TrầnTầm. Nếu phải đưa một tính từ thì cùng lắm cô chỉ được miêu tả là thanh tú.
Tôi rất hiểu, cái gọi làthanh tú thật ra cũng chỉ là lời khen theo phép lịch sự. Hàm nghĩa sâu xa củacâu nói này là, cô gái này không xinh đẹp, bình thường, rất bình thường.
Dĩ nhiên, tôi cảm thấy cônói hơi khiêm tốn. Mặc dù Phương Hồi không phải là mĩ nhân sắc nước hương trời,nhưng rất có duyên. Tôi cảm thấy vẻ đẹp này của cô bắt nguồn từ những chuyện đãxảy ra trong quá khứ của cô, những tình cảm đó lắng đọng lại, tạo ra sự cuốnhút đặc biệt trên con người cô. Bởi, tôi không biết hồi mười mấy tuổi trông côthế nào, không biết trước khi trải qua mối tình đó, cô có đặc biệt như thế nàykhông.
Còn Trần Tầm, theo sựphân tích của tôi cậu ấy đã phạm vào số kiếp đào hoa, được rất nhiều hồng nhanngưỡng mộ. Hồi đó bất ki trường cấp ba nào ở Bắc Kinh cũng có người như vậy,đẹp trai, cao ráo, chơi bóng giỏi, khá thông minh, bạn nói gì anh ta cũng biết,có người còn học khá giỏi. Họ trở thành đối tượng mộng mơ của các cô gái, họcũng là bạn chơi không tồi của các chàng trai. Tóm lại, họ là mối nguy hại củanhân gian.
Phương Hồi - cô gái cónhan sắc thường thường bậc trung chính là mối tình đầu của Trần Tầm, Phương Hồitự mỉa mai rằng, sau khi mọi người biết cô là người yêu Trần Tầm, thì họ đềuhỏi cô với giọng rất lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-voi-va/2194229/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.