*528 · Con đường tơ lụa
_
Nguyên Khánh đang cầm bút thì khựng lại.
"Tại sao?" Cô thắc mắc.
Elizabeth là mẹ của Heine và Kim, vậy mà bà lại giấu một chuyện quan trọng như vậy.
Kim lắc đầu: "Có lẽ bà có lý do của mình, có lẽ không. Khi đó, ta không quan tâm lắm đến những chuyện này. A Khánh, lúc đó, ta không phải là một đứa trẻ nghe lời."
"Làm nhiều chuyện xấu à?" Nguyên Khánh hỏi.
"Gần như vậy." Kim nheo mắt lại, "Lúc đó, ta đã giết nhiều người."
"Gái điếm, trộm cắp, người vô gia cư?" Nguyên Khánh nhớ lại những gì hắn từng nói, mí mắt cô cụp xuống.
"Ừ."
"Máu người có sức quyến rũ rất lớn đối với ta, Elizabeth không hề ngăn cản ta. Còn Caesar thì không phải lúc nào cũng ở trong trang viên." Hắn nói, "Vào những ngày Elizabeth ngủ say, Caesar đã rời trang viên để đi khắp thế giới."
Kim đổi giọng: "Đừng nói về chuyện này nữa, ta sẽ kể tiếp vì sao ta đến phương Đông."
"Sau lần đó Elizabeth đổ bệnh, bệnh rất lâu, bà ấy mê man ngủ mãi, khi tỉnh dậy thì ăn uống rất nhiều. Caesar rất lo lắng về tình trạng của bà nên đã chuẩn bị lên đường đến phương Đông, tìm kiếm một bảo vật huyền thoại."
"Ông ấy từng nghe về sức mạnh của bảo vật này trong một chuyến đi trước đó. Truyền thuyết nói rằng nó có thể hồi sinh người chết, chữa lành xương thịt."
Nguyên Khánh nhíu mày: "Bảo vật gì?"
"Ta không biết." Hắn thoáng hiện vẻ khó xử, lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-vang-son/3702835/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.