*528 · Con đường tơ lụa
_
Giữa cơn bão cát, chàng trai với nước da trắng nhợt và đường nét tinh tế đột nhiên ôm lấy đôi mắt, phát ra tiếng hét thảm thiết. Nguyên Khánh bị hắn làm cho hoảng sợ, nhất thời bối rối không biết làm gì.
Nàng mò mẫm xung quanh một cách vội vàng, vô tình chạm vào làn da trần của chàng trai, cảm giác lạnh lẽo rồi lại dính dính. Nguyên Khánh không nhìn thấy, nhưng mùi và cảm giác cho nàng biết thứ nàng chạm vào là máu.
Chàng trai trước mặt đang thối rữa với tốc độ kỳ lạ.
"Che... sáng..." Hắn cố gắng thốt ra hai từ.
Nguyên Khánh vội kéo tấm lụa phủ lên người hắn.
Kim thở dốc mạnh, ánh nắng mặt trời thiêu đốt đôi mắt của hắn, khiến trước mắt hắn chỉ toàn màu đỏ của máu, không thể nhìn thấy gì. Da trên cơ thể cũng bị ánh nắng đốt cháy đến thối rữa, đau đớn không thể chịu nổi.
Lúc đó hắn chỉ mới trưởng thành, chưa có khả năng phục hồi kinh ngạc như sau này. Vết thương như vậy với hắn gần như là chí mạng.
Nguyên Khánh quỳ ngồi bên cạnh, hai đầu gối chìm sâu vào lớp cát mềm, ấn giữ tấm lụa, cảm nhận sự chuyển động nhẹ bên trong. Có vẻ như hắn bị thương rất nặng.
"Ngươi không sao chứ?" Đôi mắt Nguyên Khánh bị cát bụi thổi mờ, nàng không thể nhìn rõ, chỉ có thể dò dẫm hỏi thăm tình trạng của Kim.
Kim nghe thấy giọng cô gái bỗng nhiên cảm thấy bực bội, hắn không muốn trả lời kẻ đã gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-vang-son/3702836/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.