*Đầu mùa đông · tháng 12 năm 1737
_
"Rốt cuộc ngươi đang nói gì vậy?"
Hồ Hợi ngừng nói lảm nhảm nhìn chằm chằm vào Nguyên Khánh. Hắn chậm rãi tiến lại gần, từ trên nhìn xuống Nguyên Khánh.
"Hình như có gì đó khác lạ." Hắn đưa tay lên vuốt một lọn tóc dài rồi xoắn lại bằng ngón tay.
Nguyên Khánh cố kìm nén cảm giác buồn nôn đẩy tay hắn ra: "Ta không có tâm trạng chơi đố chữ với ngươi, tốt nhất là nói rõ mọi chuyện."
Hồ Hợi cúi đầu nhìn biểu cảm của cô, đột nhiên cảm thấy buồn cười: "Ngươi hỏi ta đáp án, mà lại chẳng muốn trả công."
"An Lạc, ngươi ngốc nghếch đến đáng yêu." Hắn thu tay lại.
"Ngươi muốn gì?"
Hồ Hợi không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô mà chỉ về phía tòa tháp cao: "Thấy tòa tháp kia không?"
Khó mà bỏ qua một tòa tháp như vậy.
Nguyên Khánh bực dọc nói: "Ta đâu có mù." Cô ngước nhìn tòa tháp sáng lấp lánh.
Tháp này giống với tháp Linh Lung mà cô thấy trong buổi đấu giá nhưng tòa này còn tráng lệ hơn nhiều.
"Đây là tháp Phù Đồ chùa Vĩnh Ninh, cao chín tầng." Hắn nheo mắt, ánh mắt dừng lại ở tầng cao nhất, "Ta muốn một vật ở tầng chín."
"Đổi lại, nếu ngươi có thể lấy được nó, ta sẽ nói cho ngươi biết những điều ngươi muốn biết, từng điều một, không sót gì cả."
Ánh mắt Nguyên Khánh dời lên tầng chín, tim cô bỗng đập mạnh một nhịp.
Cô mím môi, ánh mắt trở nên phức tạp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-vang-son/3702834/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.