Động tác của anh ta nhẹ nhàng, khẽ buông, há miệng thởdốc nhưng không hề phát ra thanh âm gì.
Tôi nhìn vào mắt anh ta, không biết linh cảm ở đâu,tôi nói: “Lâm Kiều, anh thích tôi sao?”
Những lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người dường nhưbị hoảng sợ, chính tôi cũng hoảng sợ. Phản ứng đầu tiên là của Hàn Mai Mai, côta kích động đáp lại: “Nhan Tống, cô đừng ngậm máu phun người.” Thành ngữ nàycủa cô ta dùng thật quá thất bại, mà tôi đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Lâm Kiều vẫn trầm mặc như cũ, mím môi, cả người đềucăng thẳng, biểu tình lại yếu ớt như tòa thành sụp đổ trong cơn nước lũ, giốngnhư bị những lời này của tôi làm chấn động. Thật lâu sau đó, anh ta chậm rãi nởmột nụ cười, mặt trắng bệch, nụ cười cũng nhợt nhạt như băng. Anh ta lui vềphía sau hai bước, thản nhiên nói: “Anh không thích em, cho tới bây giờ chưatừng thích em, tại sao em có thể nghĩ như vậy?”
Ra khỏi phòng đã lâu, đột nhiên cảm thấy cả người lạnhlẽo. Rõ ràng là dưới ngọn đèn dịu dàng, mà không có lấy một chút ấm áp. May mắnlà đáp án này, mà đáp án này là hợp tình hợp lý thôi. Bằng không năm sáu nămqua, tôi khiến cho bản thân trở nên chật vật như vậy, rốt cuộc là tôi đang làmcái gì? Tôi nhìn ngọn đèn nói: “Ừm, như vậy là tốt nhất, anh xem, anh vẫn muốntìm tôi nói chuyện, trước kia tôi còn khúc mắc, vẫn muốn trốn anh, kỳ thật bâygiờ tôi vẫn mang khúc mắc ấy trong lòng, nhưng hôm nay đã đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-la-doa-hoa-hai-lan-no/3029243/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.