Nhan Lãng ngóng nhìn người trong lòng, vẻ mặt thànhkính ăn gọn quả lê. Tần Mạc nhàn nhã dựa vào sofa uống rượu, Trịnh Minh Minh đãhát đến bài thứ bảy liên tục, lại vẫn tinh lực dồi dào, hơn nữa mỗi lần đổi bàihát cũng không quên cường điệu: “Bài tiếp theo này tôi hát rất được, mọi ngườiđừng tranh với tôi.” Nhiều lần lập lại làm tôi tắt ngóm ý định cầm mic.
Tôi cảm thấy buổi hát karaoke này không bình thường,phải để mọi người cùng hát mới có ý nghĩa, mà hình ảnh trước mắt này làm chongười tham gia có cảm giác giống như thể khách làng chơi hào hứng chạy đếnthanh lâu, kết quả bị tú bà báo cho biết hôm nay toàn bộ kỹ viện nghỉ lễ, cáccô nương chỉ thể nhìn chứ không thể sờ…
Tôi yên lặng chờ đợi rốt cuộc không biết bài hát nàolà bài Trịnh Minh Minh không thể hát được, đợi nửa ngày, phát hiện đúng làkhông có. Cho dù hát xong “Cao nguyên Thanh Tạng” cao vút cô ấy cũng không anhhùng nhụt chí chút nào, ngược lại tinh thần phấn chấn hát tiếp “Cuối cùng cũngphải ngã xuống”. Lời bài hát này đúng là tiếng lòng của tôi dành cho ấy, hơnnữa tôi nghĩ rằng mọi người đều như vậy, hy vọng cô ấy hát đến mất sức mà ngãxuống, buông mic ra. Một núi không thể có hai hổ, một phòng karaoke không thểcó hai người thích hát.
Tần Mạc ngồi xuống bên người tôi, môi giật giật, tôitiến lại gần nghe, anh ta nói: “Tại sao nhìn em ỉu xìu vậy?”
Tôi nghĩ một chút, ăn ngay nói thật: “Không được hát,chỉ được ngồi cổ vũ, thật thiếu sôi động, anh xem xem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-la-doa-hoa-hai-lan-no/55635/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.