Nhan Lãng ngóng nhìn người trong lòng, vẻ mặt thànhkính ăn gọn quả lê. Tần Mạc nhàn nhã dựa vào sofa uống rượu, Trịnh Minh Minh đãhát đến bài thứ bảy liên tục, lại vẫn tinh lực dồi dào, hơn nữa mỗi lần đổi bàihát cũng không quên cường điệu: “Bài tiếp theo này tôi hát rất được, mọi ngườiđừng tranh với tôi.” Nhiều lần lập lại làm tôi tắt ngóm ý định cầm mic. Tôi cảm thấy buổi hát karaoke này không bình thường,phải để mọi người cùng hát mới có ý nghĩa, mà hình ảnh trước mắt này làm chongười tham gia có cảm giác giống như thể khách làng chơi hào hứng chạy đếnthanh lâu, kết quả bị tú bà báo cho biết hôm nay toàn bộ kỹ viện nghỉ lễ, cáccô nương chỉ thể nhìn chứ không thể sờ… Tôi yên lặng chờ đợi rốt cuộc không biết bài hát nàolà bài Trịnh Minh Minh không thể hát được, đợi nửa ngày, phát hiện đúng làkhông có. Cho dù hát xong “Cao nguyên Thanh Tạng” cao vút cô ấy cũng không anhhùng nhụt chí chút nào, ngược lại tinh thần phấn chấn hát tiếp “Cuối cùng cũngphải ngã xuống”. Lời bài hát này đúng là tiếng lòng của tôi dành cho ấy, hơnnữa tôi nghĩ rằng mọi người đều như vậy, hy vọng cô ấy hát đến mất sức mà ngãxuống, buông mic ra. Một núi không thể có hai hổ, một phòng karaoke không thểcó hai người thích hát. Tần Mạc ngồi xuống bên người tôi, môi giật giật, tôitiến lại gần nghe, anh ta nói: “Tại sao nhìn em ỉu xìu vậy?” Tôi nghĩ một chút, ăn ngay nói thật: “Không được hát,chỉ được ngồi cổ vũ, thật thiếu sôi động, anh xem xem, chúng ta thế này giốngnhư đang xem biểu diễn vậy.” Anh ta hiểu, gật đầu, xoay người, nói với nhân viênphục vụ gì đó. “Cuối cùng đành phải ngã xuống” rõ ràng còn chưa hátxong, tiếng nhạc vang vọng trong không gian đột nhiên tắt ngóm rồi vang lêngiai điệu mới. Trịnh Minh Minh mở tròn hai mắt, hiển nhiên là không đoán đượccó người dám cắt đứt bản nhạc khi cô ấy còn chưa hát xong. Trong lòng tôi lậptức nói với Tần Mạc, được! Vừa lấy mic vừa nhớ lại xem lời bài hát có thuộc haykhông. Nhưng ngay cả mic cũng chưa đụng đến, tay đã bị người khác túm lấy, đầugối trong lúc xoay người đụng vào bàn trà đau điếng, tôi khẽ run lên, tiến vàotrong lòng Tần Mạc. Anh ta dang hai tay ôm tôi, cúi đầu xuống, dưới ngọnđèn mơ hồ hơi nhíu mày. Tôi đột nhiên nhớ có lần cùng Chu Việt Việt đi chụpảnh nghệ thuật, nhiếp ảnh gia nói, mỗi người đều có một góc chụp khác nhau, chỉcần tìm được góc chụp này, vận dụng hợp lý, chúng ta sẽ phát hiện, rõ ràng bứcảnh chụp mình nhưng nhìn hoàn toàn như không phải mình vậy… Vị nhiếp ảnh gia này rất thích Phù Dung, lại cực kỳghét Quách Kính Minh. Anh ta cho rằng những ngôi sao đương thời, chỉ có PhùDung không biết tạo dáng, nên trông cô ấy mới hết sức mộc mạc đáng yêu. MàQuách Kính Minh biết lợi dụng góc máy và photoshop, bởi vậy mới có dáng vẻ kệchcỡm. Tuy rằng tôi cảm thấy anh ta hiểu lầm Quách Kính Minh, nhưng có lẽ đây làkiến thức chuyên ngành của người ta. Tôi và Chu Việt Việt ngay từ đầu không tin tưởng vịnhiếp ảnh gia này. Nhưng bây giờ, nhìn Tần Mạc ở trong ánh đèn, xa lạ mà anhtuấn, đột nhiên cảm thấy, có lẽ đây chính là góc chụp thích hợp với anh tanhất. Cái này thật đúng là hồng nhan họa thủy. Đầu gối tôi trải qua một trận tê, rốt cuộc cảm giácđau từ trong xương dội ra, tôi định cúi xuống, anh ta lại nhanh chóng ôm lấytôi, giọng nói trầm thấp vang lên ở bên tai: “Làm sao vậy?” Đầu gối ma sát với quần bò, lại càng làm tôi đau phátrun, tôi thở dốc, cảm thấy giọng nói cũng hơi run: “Tại sao đột nhiên anh kéotôi, đầu gối đập vào bàn trà rồi.” Trịnh Minh Minh đột nhiên chạy đến: “Cô ngốc sao, bàivừa gọi là nhạc nhảy, chắc là Tần Mạc muốn khiêu vũ với cô, cô lấy mic làm gì?” Tôi giật mình hỏi anh ta: “Anh gọi nhạc nhảy làm gì?” Anh ta cúi người giúp tôi xoa xoa đầu gối, một bàn taycầm cố định lấy chân, tay kia khẽ xoa, đầu gối vừa rồi đụng vào bàn trà cảmthấy hơi nóng lại có chút ngứa ngáy. Anh ta ngẩng đầu hỏi tôi: “Còn đau không?” Tự dưng tôi cảm thấy hoảng hốt, bên lắc đầu bên hỏi:“Anh gọi nhạc nhảy làm gì?” Anh ta đứng lên ôm lấy thắt lưng tôi, đem tôi kéo ratrước màn ảnh: “Chẳng phải em nói thiếu sôi động?” Khúc nhạc khiêu vũ chỉ còn một nửa, Trịnh Minh Minhcầm mic nói bật lại từ đầu, Nhan Lãng thấy Trịnh Minh Minh nói thế cũng nóitheo, cô bé nhân viên phục vụ cuống tay cuống chân, nhanh chóng bật lại bảnnhạc. Tôi nghĩ, Tần Mạc chẳng hiểu sao lại hành động thân thiết với tôi, nhưngngười ta có ý tốt như vậy làm cho tôi nghĩ mình cũng không nên dể ý nhiều, làmmất mặt người ta. Nhưng tôi chưa bao giờ từng khiêu vũ trước mặt người khác,khi âm nhạc vang lên, tay cũng không biết nên đặt vào đâu. Anh ta kéo lấy bàntay của tôi đặt sau thắt lưng mình, bàn tay tôi tiếp xúc với lớp áo len mềmmại. Tôi mang máng nhớ dường như tay còn lại phải nắm, nhỏ giọng nhắc nhở anhta. Anh ta cười một cái, cầm lấy tay trái tôi. Khúc nhạc rất quen thuộc, cảmgiác đã nghe qua ở đâu đó, nhưng trên đời này tôi chưa bao giờ gần gũi ngườiđàn ông nào trong lúc tỉnh táo như thế này, khó tránh khỏi lúng túng, hơn nữacảm thấy không cẩn thận sẽ giẫm phải chân anh ta, nên càng thêm vội vàng, hoàntoàn không có tâm trí nào đi suy nghĩ về giai điệu bài hát. Trên người anh ta có mùi rượu, tôi vẫn cúi đầu nhìn kỹnhịp bước chân mình. Dường như anh ta cũng không sợ bị tôi giẫm phải chân, nhịpbước ổn định lại ung dung. Anh ta nhéo tay tôi một cái: “Em đang nhìn cái gì?” Tôi giật mình nhảy dựng, vội vàng gật đầu: “Không nhìngì cả.” Anh ta thở dài: “Đừng vội vã, cứ theo tôi là tốt rồi.” Tôi cũng thở dài: “Tôi theo không kịp anh, cho đến bâygiờ tôi chưa từng khiêu vũ.” Anh ta xiết chặt eo tôi, nở nụ cười: “Sẽ theo đượcthôi.” Qua bờ vai anh ta, Trịnh Minh Minh ở đối diện đang xoaxoa thắt lưng, uống nước, Nhan Lãng nhìn chúng tôi đăm chiêu, phát hiện tôinhìn lại, nó lập tức rời ánh mắt, làm bộ đang chú ý đến chiếc hộp đựng tăm bằngthủy tinh trên bàn trà. Tần Mạc ôm tôi xoay một vòng tròn: “Bây giờ tự nhiênhơn rồi.” Tôi cười hai tiếng: “Là anh tự kéo đấy chứ.” Anh ta ngẩn người, đột nhiên xích gần đến, hơi thở phảlên vành tai tôi, hơi ngứa, muốn tránh một chút, lại bị anh ta giữ chặt, anh taở bên tai tôi nói: “Tống Tống, kể cho em nghe một chuyện cũ, có muốn nghe haykhông?” Anh ta dựa sát vào tôi như vậy, tư thế như thể cho dùtôi không muốn nghe cũng bắt buộc phải nghe, thật sự làm cho người ta không cócách nào lựa chọn. Nhưng chuyện này thực ra cũng chẳng có gì không hay để lựachọn cả, cho dù anh ta không ép, tôi cũng sẽ vui vẻ nghe, bởi vì tôi vốn cũnglà người có tính hóng chuyện. Tần Mạc nói: “Tống Tống, em còn nhớ chín năm trước haykhông?” Tôi nghĩ việc này thì có quan hệ gì đến tôi, nhưng cólẽ đây chỉ là thói quen của anh ta, tựa như trước khi nói đến vấn đề trọng tâm,“Kinh Thi” thường nói đến những vấn đề không liên quan để phân tán sự chú ý, vídụ như trước khi lên án mạnh mẽ việc người chồng thay lòng đổi dạ thì thườngnói về quá trình sinh trưởng của cây dâu, văn học thường gọi là vào đề. Tôi lắc lắc đầu, nói không nhớ rõ. Anh ta không để ý,giọng nói thâm thúy như có ý khác: “Chín năm trước, mẹ tôi sinh bệnh, tôi đưabà ấy về nước an dưỡng, trở thành hàng xóm với một cô bé. Năm ấy em… năm ấy côbé ấy mới mười bảy tuổi.” Anh ta dừng lại một chút, giống như đang suy nghĩ nêntiếp tục thế nào: “Sinh nhật năm tôi hai mươi ba tuổi, mẹ tôi rất thích náonhiệt, mở tiệc ở nhà, cô ấy cũng đến, còn có bạn trai cô ấy. Ngày hôm đó cô ấychỉ ngồi ở một góc, không để ý đến ai, chỉ khiêu vũ với tôi một điệu, chính làkhúc nhạc này, vẫn là khúc nhạc này…” Rốt cuộc tôi cũng nghe hiểu chuyện, thì ra anh ta đangkể tình sử của mình. Tôi gật đầu nói: “Khúc nhạc này rất dễ nghe.” Tần Mạc nhìn ánh mắt của tôi, rất lâu không nói gì, màkhúc nhạc cuối cùng cũng chưa chấm dứt, tôi bị anh ta nhìn đến sợ hãi, trướckhi nốt nhạc cuối cùng dừng lại, rốt cuộc anh ta mở miệng: “Tôi vẫn chưa nóicho cô ấy, buổi tối hôm đó, tôi thực sự rất vui.” Tôi sửng sốt hồi lâu mới nhận ra những gì anh ta nóithì ra là một sự thầm mến. Nhớ lại đoạn nghiệt duyên với Lâm Kiều hồi còn trẻ,không khỏi dậy lên cảm giác “cùng người một hội một thuyền đâu xa”. Tôi tự liênhệ với bản thân mình mà phát biểu ý kiến: “Không nói cho cô gái kia cũng tốt,vạn nhất người ta không thích anh, lại mềm lòng, thành ra cả ba người cùng khóxử.” Tần Mạc không nói gì, sau một lúc lâu, vỗ nhẹ nhẹ tóctôi: “Em thấy không, chúng ta phối hợp rất ăn ý.” Trịnh Minh Minh lại hát tiếp hai bài. Nhan Lãng uống rất nhiều nước, loạn lên đòi đi WC, bị TầnMạc đưa ra ngoài. Mất đi 70% người nghe, sự nhiệt tình biểu diễn củaTrịnh Minh Minh không thể tiếp tục được nữa, lập tức bỏ lại mic, đến nói chuyệnvới tôi. Mà sau khi nói chuyện cùng cô ấy, tôi cũng không thể không tranh thủchạy vào WC. Tôi ở trong WC xả nước lạnh rửa mặt, bọt nước chảy từtrên xuống, lọt vào cổ, lạnh run người. Trịnh Minh Minh vừa rồi nói rất nhiều lời vô nghĩa, mànhững lời vô nghĩa đó hoàn toàn làm cho người ta không nhận ra được đại ý củanó là gì, lúc sắp sửa kết thúc, hình như tôi thuận miệng hỏi cô ấy câu gì đó,nhắm vào vấn đề tôi hỏi kia, cô ấy trả lời: “Tôi đặc biệt không thích Tô Kỳ,thật sự, cho nên phàm cái gì cô ta phản đối, tôi sẽ tán thành, phàm cái gì côta phê phán, tôi sẽ ủng hộ. Chắc chắn cô ta sẽ phản đối và phê phán cô, vì thếmà tôi thấy thân thiết với cô một cách đặc biệt. À, cô không biết Tô Kỳ, khôngsao, một ngày nào đó cô sẽ gặp thôi. Cô ta là con riêng của mẹ kế tôi. Năm kiacô ta xuất ngoại, ba tôi nhờ Tần Mạc giúp đỡ một chút, cô ta liền thích TầnMạc, nghe Vanshirly nói cô ta ở New York cũng không học hành tử tế gì, thườngxuyên chạy đến văn phòng của Tần Mạc. À, cô cũng không biết Vanshirly, đó làthư ký của Tần Mạc, aiz, dù sao cô và Tần Mạc đã như vậy rồi, sớm muộn gì cũnggặp cả thôi. Nghe mẹ Tô Kỳ nói trước kia cô ta từng tự sát, vì chuyện của bạntrai cũ, vất vả lắm mới có thể lạc quan vào tình cảm, trăm ngàn không thể mộtlần nữa chịu kích thích, sợ cô ta lại tiếp tục tự sát. Chúng tôi cũng thông cảmcô ta đã từng như vậy, nhưng Tần Mạc lại không thể bởi cô ta tự sát mà phải lấycô ta, kết quả cô ta chạy đến tìm bác tôi, chính là mẹ của Tần Mạc, định điđường vòng cứu nước, cuối cùng đã chọc giận Tần Mạc. Cô ta vừa thấy Tần Mạc nổigiận, lại chạy đi tự sát, đáng tiếc lại cứu sống được, tại sao cô ta lại thíchtự sát vì tình như thế, thật khiến cho chúng tôi…” Tôi tự hỏi Tô Kỳ trong miệng Trịnh Minh Minh có phảilà Tô Kỳ trong trí nhớ của tôi hay không? Trước sau nghĩ lại, cảm thấy hy vọngkhông hớn, Từng tự sát vì tình và cái tên Tô Kỳ, hai điểm chung này, thật khôngthể đủ điều kiện phán đoán. Vật chất trong xã hội tăng lên, cơm đã no, áo đãấm, đại đa số các cô gái đều từng vì tình mà tự sát hoặc là có giấc mộng vìtình tự sát… đã trở thành một loại… văn hóa học đường. Mà nếu ông trời cố ý sắpxếp như thế, làm cho Tô Kỳ yêu Tần Mạc và Tô Kỳ yêu Lâm Kiều là một, vậy chỉ cóthể thay đổi câu danh ngôn của Thủ tướng Anh Winston Churchill một chút, “Trênthế giới không có tình nhân vĩnh viễn, cũng không có tình địch vĩnh viễn, chỉcó … chết vì tình mới là vĩnh viễn”. (Câu gốc: “Trên thế giới này không có bạn bè vĩnh viễnhay kẻ thù vĩnh viễn chỉ có lợi ích quốc gia mới là vĩnh viễn”) Hành lang tràn ngập tiếng nhạc, làm cho đầu óc tôi hơichoáng váng. Từ những cánh cửa mở ra đóng vào, tiếng nhạc cuồng loạn đinh tainhức óc. Mọi người vẫn nói sau khi tan tầm đi hát karaoke có thể xả stress. Xemra muốn xả stress kiểu này phải buông thả bản thân, đúng là muốn thư giãn thìphải phóng túng bản thân trước, mà muốn phóng túng thì phải thư giãn trước. Vốn nghĩ tối nay tâm trạng lên bổng xuống trầm đủ cảrồi, vừa rẽ ngang, hình dáng cao lớn của Lâm Kiều lại nói cho tôi biết, đếnđường cùng khắc có cách thông, vui quá hóa buồn mãi mãi là chân lý không thayđổi, cuộc sống nhiều kích thích, chuyện xưa kia có lẽ vẫn chưa chấm dứt. Tôi dự cảm sắp có chuyện phát sinh, bởi vì chỗ LâmKiều đứng là chỗ tôi buộc phải đi qua nếu muốn về phòng, muốn tránh cũng khôngcó cách nào, quả là một thiết kế cực kỳ sai lầm. Anh ta đứng nguyên chỗ đó,lẳng lặng nhìn tôi. Tôi nhanh chóng quay đầu nhìn phía sau, thấy không có ngườikhác, mới khẳng định anh ta đang nhìn mình. Trong tiếng nhạc ồn ào bỗng truyền đến tiếng thủy tinhrơi xuống đất vỡ tan. Cúi đầu nhìn, phát hiện lúc đi không cẩn thận đã làm vỡbình hoa trang trí cạnh lối đi. Tôi không hề hay biết nó vừa đổ đã vỡ như thế,có thể thấy được không phải là tôi cố ý đâm vào. Tôi ngơ ngác nhìn bình hoa đã nát tan trước mắt, cảmthấy việc này không ổn rồi. Quả nhiên từ đâu chạy tới một cô nàng nhân viênphục vụ như hoa như ngọc, đánh giá tôi từ đầu đến chân, nở một nụ cười côngnghiệp: “Thưa cô, theo quy định của chúng tôi, nếu làm hỏng đồ sẽ phải đền bù,bình hoa này giá ba ngàn, cô trả tiền mặt hay dùng thẻ tín dụng?” Đầu óc tôi nhất thời tê dại, nhanh chóng cười đáp lạicô ta: “Cô xem, trên người tôi không mang nhiều tiền như vậy, bằng không thếnày đi, tôi sẽ dọn dẹp chỗ này, cũng giảm bớt phí tổn phục vụ, sau đó thì đểlại chứng minh thư, lập tức mua một bình hoa giống như đúc đền bù được không?”Lâm Kiều vẫn đứng đó không xa nhìn tôi. Đó là khuôn mặt của chàng thiếu niên màtôi đã từng thích khi chưa biết tự trọng là gì, thời điểm đó anh ta rất sĩdiện, tháng năm trôi qua chỉ như một cái chớp mắt, gặp lại trong tình huống mấtmặt thế này, anh ta lại bàng quan khoanh tay đứng nhìn, cảm giác của tôi vôcùng phức tạp. Nhưng sự phức tạp đó chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt, tôi lậptức nghĩ hành động như vậy mặc dù mất mặt, nhưng nói không chừng có thể thươnglượng từ ba ngàn xuống chỉ còn phải đền ba trăm, trong lòng lại thoải mái trởlại. Bình hoa kia ở chỗ bán buôn nhiều nhất cũng không quá ba trăm, cứ đem giácủa hoa quả trong này cùng với hoa quả bên ngoài, giá đội lên gấp bao nhiêu lầnlà biết, lại dùng giá bình hoa chia cho bội số này, có thể dễ dàng tính rađược. Nhân viên phục vụ nhìn tôi từ đầu đến chân một lần, nụcười công nghiệp vụt tiêu tan, nhíu mày nói: “Cô chờ một chút, tôi đi hỏi ýkiến quản lý của chúng tôi.” Nói xong quay đầu bước đi. Cửa của căn phòng bên cạnh đột nhiên mở, tiếng nhạctheo đó bay ra ngoài. Lâm Kiều không hề quay đầu, nghiêng người dựa vào tườngđứng nói đó, mặc áo sơ mi và áo len màu nâu, từ trên cao nhìn xuống, phong tưlỗi lạc. Năm đó tôi thích anh ta, vì giữa cái thời đại đảo điên nam chẳng ranam, nữ chẳng ra nữ, anh ta đứng dưới ánh thái dương, đẹp đến người khác phảingẩn ngơ, lại không có chút nữ tính ẻo lả. Có giọng nam ngâm nga “Dưới đáylòng, trăm ngàn lần tự nhủ, trăm ngàn lần không ngừng nói, chỉ sợ không còn kịpnữa tồi, chính là còn chưa nói cho em, xin lỗi, anh yêu em, không có em anhkhông thể hít thở” gì gì nữa đó. Tôi thở dài ngồi xuống nhặt thủy tinh, có airời xa ai mà không thể hít thở đâu? Chỉ có người rời khỏi không khí thì khôngthể hô hấp thôi. Lâm Kiều đi đến bên người tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anhta, sau một lúc lâu, anh ta nói: “Em thay đổi rất nhiều. Anh nhớ rõ em khi đó,cái gì cũng không để ý, vì năm đấu gạo không bao giờ chịu quỳ gối khom lưng.” Một mảnh thủy tinh sơ ý cắt qua tay, một giọt máu rơixuống, anh ta liếc mắt một cái nhìn thấy, ngồi xổm xuống, cầm lấy ngón tay củatôi, tôi giãy giụa theo bản năng, tay anh ta cứng lại, đột nhiên nói: “Đây làcái gì?” Ánh mắt anh ta dừng ở vệt sẹo hình cánh cung trên cổ tay tôi, đúng làvết sẹo để lại sau lần tôi tự sát năm đó. Anh ta học y, vết sẹo trên cổ tay tôi lưu lại còn rõràng, rất dễ phân biệt, không đợi tôi trả lời, anh ta cũng đã tự hiểu đáp án,chậm rãi ngẩng đầu nhìn: “Nhan Tống, em từng tự sát?” Tôi nghĩ đó là một câutrần thuật, không cần trả lời, tiếp tục giằng tay lại. Anh ta đột nhiên trở nênhun hãn, một tay kéo lấy tay tôi áp lên tường, giọng nói run rẩy: “Năm năm rồi,anh luôn tìm em, em nói với anh em sống rất tốt, em từng nói em sống rất tốt,tại sao em lại tự sát?” Tôi chưa bao giờ thấy anh ta trong trạng thái này,hoàn toàn mất khống chế, tôi bị anh ta ép đến không thể hô hấp, nhưng tốt xấucũng nghe hiểu một câu cuối cùng kia. Câu hỏi đó đã kích thích tôi, nguyên nhânkhiến cho tôi bị dồn đến bước đường tự sát là chuyện xếp thứ hai trong danhsách những chuyện tôi không muốn nhớ lại và đối mặt, tuy rằng chưa toại nguyệnnhưng tôi cảm thấy, lưỡi dao kia găm xuống, dù sao tôi cũng đã tự giết chết mộtgóc nào đó trong mình. Mặc dù ai cũng sẽ có ngày bị mài mòn các góc cạnh, mặckệ khi còn trẻ có đường đường “không vì năm đấu gạo mà khom lưng” hay không,con người ta cũng sẽ bị hoàn cảnh bào mòn, cái khác là, tôi đã tự dùng lưỡi daođể bào mòn bản thân đi, là sản phẩm tự chế biến, bảo đảm chất lượng, tác dụngphụ công bố rõ ràng. Nhưng khi đó quả thật không còn biện pháp nào khác. Tôinhìn mấy ngọn đèn trên trường nói: “Anh đừng tưởng tôi vì tình mà tự sát, mẹtôi ngồi tù, bà ngoại tôi bệnh nặng, tôi cũng chẳng được đi học, nhà chúng tôikhông có tiền, ngay cả năm đấu thóc cũng không có, tôi không tự sát cũng chỉlưu lạc phong trần thôi, anh xem, tôi cũng không còn cách nào đúng không? Nếucòn hy vọng, có ai lại đi tự tử…” Tôi lại suy nghĩ một lần, cảm thấy lời nàykhông đúng, không có tính phổ biến. Đang muốn đổi thành “Nếu còn hy vọng, ngườibình thường nào lại đi tự tử.” Thì bị vẻ mặc của Lâm Kiều chặn lại. Lông mày anh ta nhíu chặt lại, sắc mặt tái nhợt, giốngnhư tôi làm tổn thương anh ta, hoặc là anh ta bị viêm ruột thừa cấp tính lạithêm thủng dạ dày… Tóm lại, phong cách thanh nhã trước giờ của anh ta lúc này…thật không thanh nhã. Tôi bị anh ta làm hoảng sợ nên quên động tác trên tay,không biết có phải nguyên nhân tại ngọn đèn hay không, tôi đột nhiên cảm thấycon người này trở nên xa lạ, anh ta dùng tay giữ mặt tôi, hơi hơi run: “Anh đãđi tìm em, anh vẫn ở nơi đó đợi em, nhưng em không cho anh tìm được, cũng khôngtới tìm anh.” Sau một hồi lâu tôi mới tỉnh táo lại, ngạc nhiên nóikhông nên lời: “Hai chúng ta chỉ là bạn bè, mà xảy ra chuyện như vậy rồi, tôicũng cho rằng tình bạn đã đến lúc chấm dứt, cho dù là anh tìm tôi hay tôi tìmanh cũng chẳng có nghĩa gì, anh nói xem phải hay không?” Anh ta đột nhiên cười một tiếng, gục đầu xuống vaitôi: “Trải qua nhiều chuyện như vậy em còn cho rằng giữa chúng ta chỉ là tìnhbạn? Em không biết rằng anh đối với em…” Trong lòng tôi nhảy dựng, dự cảm đây là một câu cực kỳquan trọng. Nói chung là, khi đến tình tiết cao trào, cho dù làtiểu thuyết ngôn tình hay là tiểu thuyết võ hiệp, lời thoại quan trọng như thếkhông bao giờ có cơ hội được nói hết, nếu không phải người nói đột nhiên bị ámsát, thì cũng là người nghe đột nhiên bị ám sát. Giờ phút này, tôi và Lâm Kiềutuy rằng bình yên vô sự, nhưng những lời này anh ta cũng không thể nói hết.Nguyên nhân không phải bởi anh ta, mà là bởi sự xuất hiện bất ngờ của Hàn MaiMai phá đám… Tôi nghĩ, thế này coi như là phù hợp với quy luật sáng tác tiểuthuyết… Hàn Mai Mai, nhân vật thể hiện quy luật sáng tác tiểuthuyết đứng cách chỗ tôi hơn hai mét, cắn môi, dường như sợ kinh động gì đó,nhẹ nhàng nói: “Lâm Kiều, bác sỹ nói sức khỏe anh không tốt, đừng kích động.” Những lời này tựa như một lá bùa trấn Cương Thi dánlên người Lâm Kiều, anh ta tựa ở trên vai tôi một lát, chậm rãi ngẩng đầu lên.Ngực tôi như bị châm ngòi lửa, vừa nóng vừa nghẹt thở. Nói chuyện nửa chừng khó chịu chẳng khác gì đi WC mộtnửa vậy, tôi cố gắng tra đến tận cùng: “Anh đối với tôi làm sao?” Kỳ thật tôicó thể đoán được anh ta muốn nói gì, nhưng đáp án trong lòng đối với tôi mà nóiquá kích thích, trong chốc lát không thể nào tiếp nhận được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]