Móng vuốt của Nguyễn Nhuyễn, cuối cùng cũng không phát huy đất dụng võ của mình.
Lúc giọng nữ đó vang lên, Lục Ly đã nhanh nhẹn di chuyển, cô gái vừa xông đến, nhào vào người Trần Bân sau lưng Lục Ly.
Trần Bân còn chưa có phản ứng gì, nhưng cô gái kia lại đứng dậm chân tại chỗ, ủy khuất nhìn Lục Ly đang ngồi trên sô pha, nói: “Lục Ly ca ca, anh tại sao lại tránh ra.”
Lục Ly không lên tiếng, cúi đầu nhìn con mèo nhỏ bên chân, cong cong môi.
Trần Bân chậc một tiếng, nhìn người vừa tới, giọng hơi ghét bỏ: “Khâu Khiết, em lần sau có thể ôm đúng người được hay không?”
Vừa nói, Trần Bân vỗ vỗ quần áo của mình.
Khâu Khiết hừ một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu lên nhìn Trần Bân, quan sát hắn mấy lần: “Anh cho là em muốn ôm anh sao, nếu không phải Lục Ly ca ca tránh ra, em sẽ ôm anh sao?”
“Thật là buồn cười.”
Hai người đấu võ mồm, Nguyễn Nhuyễn lại bị Lục Ly trêu đùa.
Lục Ly đặt cái ly để bên miệng Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn vươn cổ lên, lúc đầu lưỡi muốn liếm, Lục Ly lại lấy cái ly trong tay lại.
Sau khi làm rất nhiều lần, Nguyễn Nhuyễn đều mắc mưu, Lục Ly nhìn, không tiếng động cong cong môi.
Nguyễn Nhuyễn tức giận, ngẩng đầu nhìn nam thần, yên lặng vươn móng vuốt của mình, bộ dáng muốn cào anh.
Lục Ly cười nhẹ, nhìn nó nói: “Tức giận?”
Giọng nói kia, không nói cũng biết có bao nhiêu sủng nịch,
Nguyễn Nhuyễn muốn che lỗ tai của mình, không cho lời ngon tiếng ngọt đó tiến vào, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-va-meo-cua-anh-ay/155204/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.