Nguyễn Nhuyễn: “…”
Cô đương nhiên là không xác định rồi.
Cô vươn móng vuốt ra đụng vào tay Lục Ly, còn chưa chạm phải, Lục Ly liền duỗi tay mình ra, vững vàng nắm móng vuốt của cô, để ở phía trên.
Nguyễn Nhuyễn bây giờ là một con mèo, ngẩng đầu nhìn Lục Ly, con ngươi trong suốt thấy đáy, thần sắc bên trong, toàn bộ đều rơi vào tầm mắt của Lục Ly.
Lục Ly nhìn, tròng mắt thoáng qua tia ý cười.
Không nhịn được cong cong môi: “Ta còn phải dỗ cô ta sao?”
Nguyễn Nhuyễn giãy giụa, đột nhiên Khâu Khiết đứng cách đó không xa ngưng khóc, nhìn Lục Ly nói: “Lục Ly ca ca, mèo của anh cũng biết dỗ em.”
Nguyễn Nhuyễn: “…” Trời đất chứng giám, cô thật sự không có dỗ cô ta.
Nếu không phải hệ thống có vấn đề, Nguyễn Nhuyễn làm sao muốn cho Lục Ly đi dỗ cô ta.
Đang rối rít vì Lục Ly còn chưa có dỗ người, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, làm sao bây giờ, đột nhiên trong đầu lại lần nữa vang lên âm thanh của hệ thống: “Nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng một điểm.”
Nguyễn Nhuyễn: “…? Ta coi như là hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”
“Ừ, dù sao cô ta cũng không khóc nữa, cô cũng coi như để cho Lục Ly dỗ.”
Nguyễn Nhuyễn á khẩu, đối với tình huống như vậy, cũng thích hóng chuyện, nhưng cô lại có nghi vấn rất lớn.
“Nhiệm vụ hoàn thành, có phải là mi quyết định hay không? Cũng không có yêu cầu cứng nhắc?”
Hệ thống cả kinh, vội vàng phủ nhận: “Đương nhiên không phải.”
“Vậy lúc nãy vì sao mới xem như hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-va-meo-cua-anh-ay/155205/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.