Câu nói này của Diệp Sơ Dương thật ra chẳng có ý gì sâu xa, chỉ cảm thấy dùng nó trong trường hợp giận dỗi vô cùng thích hợp.
Nhưng mà, Diệp Tu Bạch lúc này không cảm thấy vậy.
Anh im lặng nhìn thiếu niên trước mặt, đáy mắt dường như lóe lên tia thâm sâu rồi vụt tắt, sau đó, chậm rãi mở lời: "Tuổi tác của tôi không lớn."
"Chú nhiêu tuổi?" Diệp Sơ Dương ướp cánh gà, hỏi một cách hờ hững.
"Hai mươi tám."
Hai mươi tám tuổi đích thực không lớn, tuổi tác này vừa vặn rực rỡ. Nhưng mà…
Bỗng Diệp Sơ Dương ngẩng đầu, đôi mày dài tinh tế nhướng lên, nói với vẻ gợi đòn: "Cháu mười tám, chú lớn hơn cháu mười tuổi."
So sánh như vậy, hai mươi tám tuổi đích thực được xếp vào hàng thanh niên già rồi.
Diệp Tu Bạch bị câu nói này làm ngơ ngác, sau đó không lên tiếng nữa.
Đối với sự im lặng của Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương không thèm để tâm. Sau khi thân thiết với Diệp Tu Bạch, tính ra cô đã mò mẫm hiểu rõ tính cách của anh ta. Con người Diệp Tu Bạch, không khác gì nhiều so với lời đồn ở bên ngoài.
Lạnh lùng, cao sang, tự kiêu, ít nói.
Thời gian tiếp theo sau, Diệp Sơ Dương đặt toàn bộ tâm tư lên bữa cơm trưa của Diệp Tu Bạch.
Một tiếng sau, Diệp Tu Bạch ngồi ở phòng khách dùng cơm, còn Diệp Sơ Dương trở về phòng nghỉ ngơi.
*
Ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương lại đến quảng trường Thế Kỉ dạo một vòng quanh các gian hàng nhỏ, chỉ là lần này cô không dắt theo Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376028/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.