Diệp Tu Bạch cao hơn Diệp Sơ Dương một cái đầu, có thể dễ dàng nhìn thấy bàn tay nhỏ mềm mại như không xương thò ra đặt lên bàn tay to của anh, cố sức gỡ ngón tay đang giữ chặt.
Ngón tay của Diệp Sơ Dương vừa trắng vừa thon, và đặc biệt mềm mại.
Trong trí nhớ, dường như Diệp Tu Bạch chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Anh im lặng chớp mắt, sau đó buông tay ra: "Cậu đi chuẩn bị đi."
"Ồ." Diệp Sơ Dương thấy đối phương rút tay, vội rút nón của mình trở về vị trí ban đầu, sau đó đi vào thang máy.
Sau mười mấy phút, Diệp Tu Bạch và Túc Nhất kẻ trước người sau tiến vào phòng của Diệp Sơ Dương.
Thiếu niên trong phòng bếp nghe thấy tiếng động bèn ló đầu ra ngoài, nói: "Để đồ vào trong đây đi. Ồ, chú út qua đây nhặt rau hộ cháu."
Túc Nhất đang dồn toàn bộ sự chú ý vào câu cuối cùng của Cửu thiếu nhà mình: "...???"
Lúc nãy Cửu thiếu nhà mình vừa nói gì vậy?
Nhờ Tam gia của bọn họ, gia chủ của nhà họ Diệp nhặt rau?
Túc Nhất cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Nhưng mà, anh ta vẫn chưa kịp mở miệng, liền thấy Tam gia nhà bọn họ cởi chiếc áo vest màu đen trên người, ném đại lên ghế sofa, sau đó sắn tay áo đi vào bếp.
Túc Nhất: "..."
Im lặng hai giây, Túc Nhất nhanh chóng mang nguyên liệu lấy được ở nhà bếp của khách sạn dọn vào căn bếp nhỏ ở đây.
Trước khi đi hắn vẫn suy nghĩ trong lòng: hình như Tam gia nhà bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376027/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.