Bản thân Lục Cảnh Hoành tuy không có thói quen sạch sẽ quá đáng, nhưng vẫn không chịu đựng nổi mùi mồ hôi trên cơ thể của người khác.
Lục Diệc Nhiên cũng giống vậy.
Sau khi Vương Trường Thanh dắt Lục Diệc Nhiên rời khỏi, bỗng dưng trong căn phòng chỉ còn lại ba người.
Diệp Sơ Dương ngồi xuống bên cạnh Diệp Tu Bạch, chớp mắt kể với chú út về những món đồ mình mua.
Dù sao thì, chủ sở hữu tấm thẻ đó là Diệp Tu Bạch.
Diệp Tu Bạch nhắm hờ mắt, nghe cậu nhóc bên cạnh nói chuyện luyên thuyên không ngừng bằng giọng điệu nam giới nhẹ nhàng hơn vài phần. Không biết tại sao, tâm trạng luôn bình lặng trở nên khó chịu.
Anh nhìn sang chỗ khác trong yên lặng, lạnh nhạt mở miệng: "Không cần nói với tôi, thẻ đã đưa cho cậu rồi."
Câu này tức nghĩa là thẻ đã đưa cô rồi, vậy cô muốn mua gì thì mua, không cần phải báo cáo cho anh biết đâu.
Thông minh như Diệp Sơ Dương, đương nhiên nghe hiểu rõ ý nghĩa thâm sâu trong câu nói đó.
Cô gãi gãi chiếc cằm của mình, "ồ" một tiếng.
Tiếng "ồ" không mặn không nhạt, Diệp Tu Bạch nghe xong cau mày.
Vì vậy, người đàn ông tiếp tục mở lời bằng giọng điệu trầm thấp lãnh đạm: "Tiếp tục đi dạo hay trở về khách sạn?"
"Về khách sạn đi, vừa vặn dùng cơm trưa."
Lúc nãy dạo một vòng ở hội triển lãm lầu một, Diệp Sơ Dương đại khái đều để lại giấy với những món mình thích, cho nên bây giờ không có việc gì làm. Nếu đã như vậy, chẳng thà trực tiếp về khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376026/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.