Diệp Sơ Dương trước giờ ưa sạch sẽ, tuy cô không đến mức mắc bệnh sợ vi khuẩn một cách thái quá như Diệp Tu Bạch nhưng cũng không chịu nổi việc người mình ra đầy mồ hôi.
Sau khi dặn dò Túc Nhất, cô liền đi thẳng về phòng ngủ.
Nửa tiếng sau, cậu thiếu niên với mái tóc màu nâu hạt dẻ ướt sũng nước bước ra khỏi phòng tắm. Cơ thể trắng nõn mảnh dẻ chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm trơn một màu.
Diệp Sơ Dương giật khăn ra vứt xuống bên cạnh miếng vải quấn ngực và áo ba lỗ, cô lười biếng thay quần áo rồi mới tìm một cái khăn màu trắng vắt lên đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc Diệp Sơ Dương đi tới phòng khách thì Túc Nhất không còn ở đó nữa, chỉ còn Diệp Tu Bạch đang ngồi trên ghế sofa xem tivi.
Điều đáng nói là phim truyền hình đang phát sóng trên tivi lúc này vẫn có chút liên quan tới Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương sải bước tới phía sau người đàn ông, cô ngồi phịch xuống dựa vào ghế sofa rồi liếc một cái về phía tivi, cô hồi tưởng lại một lúc rồi hỏi: “Tập Kích?”
Ngay từ lúc có tiếng mở cửa phòng ngủ của đối phương thì Diệp Tu Bạch đã nghe thấy rồi, anh quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đang sát sạt với mình chỉ ừm một tiếng.
Thực ra Diệp Tu Bạch cũng chẳng rõ bộ phim này tên gì.
Nhưng Diệp Sơ Dương đã nói thì chắc là đúng rồi?
Dù gì thì lúc nãy Diệp Tu Bạch cũng nhìn thấy thoáng qua khuôn mặt của tên nhóc nhà mình trên tivi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376029/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.