Tô Song Song lại chống người lên, ngẩng đầu nhìn Tần Dật Hiên, còn chưa mở miệng, thì trong mắt đã dâng đầy vẻ áy náy.
Vốn dĩ mi mặt Tần Dật Hiên còn đầy vui vẻ, vừa thấy vẻ mặt này của Tô Song Song, anh đã hiểu trận này anh thua, thua triệt triệt để để, không còn chỗ nào để cứu vãn.
Quả thực Tô Song Song vừa mở miệng chính là xin lỗi: "Xin lỗi anh hai, chân em hơi đau, vẫn phải về bôi thuốc trước, nếu anh rãnh rỗi, vậy ngày mai chúng ta gặp nhau!"
Trừ đi sự kích động lúc đầu, bây giờ Tô Song Song đã tỉnh táo lại, tuy rằng trông cô có vẻ tùy tiện, thế nhưng tâm tư lại nhạy cảm, tinh tế.
Dẫu sao cô và Tần Dật Hiên đã xa nhau năm năm rồi, bây giờ anh trai còn là tổng giám đốc của Tập Đoàn Đằng Phi, tuổi còn trẻ đã ngồi ở vị trí cao, nếu đột nhiên toát ra một cô em gái danh không chính ngôn không thuận như cô, sợ rằng sẽ làm anh mất mặt.
Cho nên giờ phút lý trí của Tô Song Song đã trở về, cô cũng có chút cẩn thận.
Hiển nhiên Tần Dật Hiên cũng nhận thấy được sự xa cách trong giọng nói của Tô Song Song, khi sáu tuổi anh đã sinh hoạt cùng với Tô Song Song, mười năm sớm chiều chung sống, đương nhiên anh hiểu cô rất rõ, biết cô làm vậy là vì lo lắng cho mình.
Thế nhưng Tần Dật Hiên nhìn lướt qua Tần Mặc, luôn cảm thấy phần xa cách này của Tô Song Song ít nhiều gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233725/chuong-112-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.