Tần Mặc không định để ý tới Tần Dật Hiên, đúng lúc này người quản lý của Tần Dật Hiên đưa bác sĩ tới, bác sĩ vừa thấy điệu bộ này, trong lòng rõ ràng người tới là nhân vật lớn, nháy mắt nuốt nước miếng một cái.
Anh ta gật đầu với Tần Dật Hiên, vừa muốn nửa ngồi xuống kiểm tra cổ chân Tô Song Song, đã cảm giác được có một luồng áp lực ép người kéo tới bên cạnh.
Anh quay đầu nhìn lại, trông thấy Tần Mặc, thật vất vả mới có thể kéo ra nụ cười, lúc này Tần Mặc đứng lên, ở bên người Tô Song Song, rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Dật Hiên một cái.
Tần Dật Hiên thấy Tần Mặc nhìn tới, cười đến vô cùng vô hại, hệt một cậu em trai sùng bái anh họ của mình vậy, ánh mắt sáng lấp lánh.
Chẳng qua chỉ có Tần Mặc cùng Tần Dật Hiên biết, trong chớp nhoáng ánh mắt bọn họ chạm vào nhau này, tia lửa văng khắp nơi, ai cũng không thèm để người kia vào mắt.
"Cổ chân của cô đây trước đó đã từng bị thương, vẫn chưa khỏi hoàn toàn, hôm nay lại bị ngã thêm lần nữa, mới gây ra đau đớn khó nhịn, nhưng không có gì đáng ngại, đi về tiếp tục bôi thuốc, cẩn thận một chút cố gắng đừng để vất vả, đừng xoay vặn cổ chân nữa là được."
Bác sĩ chủ nhiệm này vừa thấy không có gì trở ngại, thở phào nhẹ nhõm, lúc này viện trưởng bệnh viện nghe được phong phanh liền tới, vừa thấy là người nhà họ Tần, lập tức cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233727/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.