Editor: Puck - Diễn đàn
Thật ra thì khoảnh khắc tắt máy kia, Tô Song Song cũng rất run rẩy, chỉ có điều nghĩ ở tại đây một đêm, sẽ không có vấn đề gì, nên đã khôi phục lại lực chiến đấu, cười ha hả nhìn Cô Tô Na.
Cô Tô Na thấy Tô Song Song để điện thoại sang bên cạnh mà không đi, lập tức thận trọng nở nụ cười, sau đó vén một góc chăn, ý bảo Tô Song Song lên.
Cô Tô Na cẩn thận như vậy, nhìn mà khiến trong lòng Tô Song Song càng khó chịu hơn, đứa bé này thiếu hụt yêu thương đến cỡ nào, mới có thể để ý cẩn thận sắc mặt của mỗi người như vậy.
Tô Song Song nằm ở trên giường, ôm lấy Cô Tô Na, để cho cô bé thả lỏng, vẫn nhẹ nhàng hát ru bài hát trước, một lát sau, hô hấp của Cô Tô Na trở nên vững vàng.
Tô Song Song thấy Cô Tô Na chắc đã ngủ, dè dặt cẩn trọng chính là định xuống giường, vụng trộm chạy về.
Đột nhiên cửa phòng bị đá mạnh văng ra, sợ tới mức Tô Song Song run lên, cả Cô Tô Na vừa mới ngủ ở trong lòng cô cũng mở lớn tròng mắt, bị dọa quá mức giữ chặt lấy ống tay áo của Tô Song Song.
Khi cô thấy đứng ở cửa là Tần Mặc đang tức giận đùng đùng thì cặp mắt to lập tức ướt át, nhỏ giọng hèn nhát kêu một tiếng: “Anh...”
Tần Mặc vốn không để ý đến Cô Tô Na, sải bước đi về phía Tô Song Song, nhấc cô ra khỏi giường, ngay sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233459/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.