Editor: Puck -
Lúc này, Tô Song Song thật sự luống cuống, cô vội vàng chạy vào trong nhà, muốn tìm người, vừa đúng lúc ông cụ Tần cũng đi ra, hai người vừa thấy mặt, Tô Song Song đã lo lắng hỏi một câu: “Ông nội, điện thoại của a Mặc đã tắt rồi!”
Ông cụ Tần vừa nghe, sửng sốt một chút, trong nháy mắt nhịp tim của ông cũng rối loạn theo, chỉ có điều Tô Song Song ở đây, ông phải trấn tĩnh.
Ông cụ Tần cố làm ra vẻ trấn tĩnh gật gật đầu, một tay vỗ bả vai Tô Song Song, để cho cô đừng lo lắng, một tay kia lấy điện thoại ra, vội vã căn dặn một câu: “Xem xem Tần Mặc có an toàn đến chân núi không.”
Tô Song Song tự nói với mình phải tin tưởng ông cụ Tần, nhưng trong lòng lại hỏng rồi, cho tới bây giờ Tần Mặc đều không mở máy, đây là lần đầu tiên, cô không khống chế được suy nghĩ của mình, bắt đầu nghĩ lung tung một số chuyện không tốt.
Bông tuyết lạnh lẽo bên ngoài bị gió lạnh thổi vào, rơi trên mặt, không biết là do tuyết quá lạnh, hay do tác dụng tâm lý của cô, Tô Song Song chợt rùng mình một cái.
Ngay sau đó, ánh mắt của cô liền đỏ trong nháy mắt, cô hít hít mũi, muốn nhịn nước mắt đang tràn ra trở về, yên lặng cúi đầu, yên tĩnh chờ.
Ông cụ Tần thấy thân thể Tô Song Song run lên, còn tưởng rằng đông lạnh đến cô, vội vàng kéo cô đi vào trong nhà hai bước.
Một lòng Tô Song Song
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233457/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.