Editor: Puck -
Không khí trên bàn ăn vẫn còn rất vui vẻ, Tô Song Song và Cô Tô Na thỉnh thoảng nói hai câu, ông cụ Tần vẫn cười híp mắt nhìn, hơi thiếu điều cơm cũng quên ăn.
Tần Mặc vẫn mặt than như cũ, vốn không có ý định gia nhập đề tài của các cô, chỉ có điều thỉnh thoảng gắp hai miếng thịt Tô Song Song thích ăn, lần đầu tiên có cảm giác tồn tại thấp như thế.
Nói chuyện phiếm xong, trời cũng đã tối, ông cụ Tần để Tô Song Song và Tần Mặc ở chỗ này, Tần Mặc vốn không nghĩ tới, nhưng khi nhìn trời đã bắt đầu đổ tuyết.
Vùng núi ngoại ô này tuyết đọng hơi nhiều, lỡ như đường trơn xảy ra chuyện sẽ không tốt, cuối cùng hết sức miễn cưỡng định chấp nhận ở một đêm ở đây, sáng sớm ngày mai trở lại.
Bây giờ ông cụ Tần hoàn toàn bỏ qua Tần Mặc, chọn lựa chính sách không để ý đến, chỉ cần Tô Song Song ở lại chỗ này, ông cụ đã vui vẻ.
Ông cụ tuổi đã lớn, tám giờ đã bắt đầu mệt mỏi rã rời, trực tiếp giao Cô Tô Na cho Tô Song Song, mình đi nhắm mắt trước một lúc.
Cô Tô Na vẫn cúi đầu, có vẻ cực kỳ e lệ, hơn nữa đặc biệt không tự tin, Tô Song Song nhìn dáng vẻ cô ấy như vậy đã cảm thấy đau lòng.
Cô kéo Cô Tô Na ngồi trên ghế sa lon mềm mại, định nói chuyện trước với cô ấy một lúc, làm quen một chút. Tô Song Song suy nghĩ một chút, vẫn trước tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233460/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.