“Không muốn.” Dương Yến thành thật nói, Khương Tịnh nhiều lần làm khó cô thì có hề gì, cô chỉ im lặng khiến cô ta không ngồi được vào vị trí đó chứ không định ngồi lên vị trí đó.
Lúc trước ở sân golf, trưởng phòng lúc nói chuyện với cô, cô đã biết vị trí này không dễ ngồi vào, đến nay trưởng phòng chết rồi, nói thật cô cũng không tin trưởng phòng chết do nhồi máu cơ tim.
Nội bộ trong Phương thị rất phức tạp, không phải người của Tôn phó tổng thì là người của Cao phó tổng, mọi người tranh nhau đến đỏ mắt, cô chỉ muốn kiếm một ít tiền, không muốn tham dự vào chuyện tranh đấu này.
Cô đi theo Phương Tinh Nghị đi Thổ Nhỉ Kỳ bàn chuyện làm ăn đã xem như hoàn thành sứ mệnh rồi.
“Xem ra cô Dương không có dã tâm gì.” Anh cười cười, nhìn cô đày hứng thú, như thấy cô trông thú vị lắm vậy.
Dương Yến cả người không thoải mái: “Chú… chú nhỏ Phương… anh còn chưa đi?”
Không hiểu tại sao, mỗi lần thấy ánh mắt này của Phương Tinh Nghị, cô đều cảm thấy trong lòng hoang mang, sợ nếu không cẩn thận sẽ sa vào bẫy của anh ta.
Chú nhỏ Phương sẽ không lại gài bẫy cô nữa chứ?
“Suy cho cùng cô cũng là nhân viên của Phương thị, tôi không yên tâm cô ở đây một mình.” Phương Tinh Nghị nhìn đồng hồ, đã qua nửa tiếng rồi, bên đường vẫn không có chiếc xe nào chay qua.
Mãi đến khi Cao Mỹ hy lái xe đến đón anh.
“Cô Dương, bạn cô có lễ sẽ không đến, tôi đưa cô về vậy.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-nha-toi/1500328/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.