“Dương Yến, cô xem…” Suy cho cùng mười hai tỷ không phải con số nhỏ, Tần Nghi Mai quyết định bỏ hết mặt mũi: “Vốn dĩ chúng ta chỉ đánh bài cho vui thôi, cô nói có đúng không?” “Tôi biết trước đây là do tôi không đúng, giật chồng cô, nhưng là do Tư Mạn Diệu dụ dỗ tôi trước, hơn nữa tôi cũng đã từ chức khỏi Phương thị rồi, phải không?” Dương Yến cười nhẹ: “Phải không?” Không có thù mới lạ! Cô cũng không phải bị mù, sau khi bị Tống tổng đưa đến phòng VIP này, đã phát hiện Tần Nghi Mai cứ nhìn cô, còn nói nhỏ với Cao tổng, cô chỉ là muốn ra tay trước thôi.” “Đúng vậy.” Tần Nghi Mai gật mạnh đầu, tưởng rằng Dương Yến sẽ bỏ qua, giả bộ đáng thương nói: “Tôi bây giờ làm ở công ty nhỏ, trên người vài trăm triệu còn không có.” “Thì liên quan gì tới tôi?” Dương Yến hỏi ngược lại. Mặt Tần Nghi Mai trắng bệch. “Cô Tần, mười hai tỷ này tôi có thể cho cô thời gian một năm.” Dương Yến lắc lắc chứng từ trong tay, ung dung nói: “Nhưng mà tôi hy vọng cô có thể càng sớm thực hiện được.” Tần Nghi Mai tức thở hổn hển, không nói ra lời: “Dương Yến, mày cái con tiện tì, từ đầu đã muốn lừa gạt bọn tao phải không?” “Đáng đời mày lắm, lấy chồng bị chồng bỏ!” “Mày tưởng chuyện quá khứ của mày không ai biết hả? Tao thấy bạn trai trước của mày tót nhất nên siết cổ chết mày.” Mặt mày Tần Nghi Mai nhăn nhúm lại, câu khó nghe nào cũng mắng ra, nhưng sắc mặt Dương Yến chưa từng thay đổi, miệng hơi mỉm cười. Đợi Tần Nghi Mai thở hổn hển mắng xong mới mở miệng nói: “Nếu cô Tần đây không biết cảm kích như vậy, thì trong vòng ba tháng phải trả cho tôi mười hai tỷ.” Nói xong thì tách đám người ra, ung dung đi khỏi. “Ha, ai bảo cô nói nhiều như vậy, đáng đời lắm!” Tưởng Song Kỳ thấy Tần Nghi Mai không đấu lại Dương Yến, trong lòng vô cùng vui vẻ, thì ra không chỉ mình cô chịu thiệt dưới tay Dương Yến. Tưởng Song Kỳ khoát tay Phương Tinh Nghị: “Anh Nghị, kịch hay đã coi xong rồi, chúng ta đi thôi.” “Ừ.” Kịch vui đã hạ màn, cũng nên đi rồi. Nhưng mà trước khi đi, Phương Tinh Nghị nhìn Tần Như Mai, nhàn nhạt nói: “Cô Tần, lời cô ấy nói cô đã nhớ kĩ chưa?” Rõ ràng mắt anh rất tĩnh lặng, không chút gợn sóng, nhưng Tần Nghi Mai lại cảm thấy lạnh run. Phương Tinh Nghị không dư hơi nữa, nếu như cô ta không giữ lời, trả mười hai tỷ cho Dương Yến, sau này cũng không sống ở đâu được nữa. Tại sao Phương Tinh Nghị lại bảo vệ Dương Yến? Giữa bọn họ có quan hệ gì? Phương Tinh Nghị rất thiếu kiến nhẫn, lại hỏi lần nữa, đợi sau khi Tần Nghi Mai gật đầu mới dắt Tưởng Song Kỳ đi khỏi. Hành động này khiến Tường Song Kỳ không vui, đôi môi đỏ dâu lên: “Anh Nghị, không phải chuyện hợp tác ở Thổ Nhĩ Kỳ đã bàn xong rồi sao, sao anh phải bảo vệ cái loại hồ ly… cô gái đó? “Cô ta là nhân viên của Phương thị. “Không đúng, không đúng!” Tưởng Song Kỳ ồn ào nói: “Phương thị nhiều người như vậy, em chưa thấy anh giúp ai bao giờ, anh Nghị, anh rõ ràng có ý với cô ta, phải không?” “Cái con hồ ly thối đó có chỗ nào tốt, không đẹp bằng em, lại không được mọi người yêu thích!” “Kỳ Kỳ.” Phương Tinh Nghị dừng bước, sắc mặt trầm xuống nhìn cô: “Chuyện gì cũng có thể dung túng em không có nghĩa là anh không biết tức giận, anh hy vọng lần ở Thổ Nhĩ Kì là lần cuối cùng, sau này không ai được phép như vậy nữa, nếu không anh nhốt em ở một hòn đảo nhỏ nào của Na Uy nửa năm.” Tưởng Song Kỳ nghe xong ngữ điệu này thì biết anh thật sự tức giận rồi, rụt rụt vai, không dám khóc la om sòm nữa: “Em biết sai rồi, sẽ không có lần sau nữa.” Không dám tự mình rat ay nữa, tránh bị hồ ly thối phản công. Mặt Phương Tinh Nghị hơi dịu đi. Hai người đi khỏi Mai Trang, Trần Khang đã sớm đợi bên ngoài, Trần Khang thấy bọn họ đi ra, sờ sờ đầu đi tới: “Phương tổng, cô Tưởng.” Tưởng Song Kỳ hừ một tiếng, rõ ràng không muốn quan tâm. Phương Tinh Nghị ừ một tiếng, để Tưởng Song Kỳ lên xe: “Đưa cô ấy về, lát nữa thư ký Cao sẽ tới đón tôi.” “Vâng.” Trần Khang cũng không đi vội mà xoay mặt qua, do dự nói: “Ừm… Phương tổng, hình như người đang ngồi bên kia là cô Dương, muốn tôi đưa cô ấy về không?” Phương Tinh Nghị hơi nhíu mày, đưa mắt sang nhìn mới phát hiện một bóng người gầy gầy đang ngồi trên cầu thang, đầu gác lên cánh tay. Anh còn tưởng Dương Yến đã về từ lâu rồi, không ai đón sao? “Tôi đưa về, cậu đi trước đi.” “Vâng.” Rất anh Trần Khang đã chở Tưởng Song Kiều đi khỏi, Phương Tinh Nghị đi tới trước mặt Dương Yến, ngồi xuống: “Cô Dương, không ai đưa cô về sao?” Dương Yến chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt có chút mông lung, nhưng vẫn nhìn thấy bóng dáng anh. Đôi mắt anh như mặt hồ tĩnh lặng. “Ưm, là… là chú nhỏ Phương sao?” Cô ban nãy do muốn phân tán sự chú ý của Cao tổng và Phương tổng mới uống nhiều rượu, vẫn luôn ngồi nghỉ ngơi, đợi Lâm Thanh Dung đến. Cô gật gật đầu, giọng ngà ngà say, còn mang theo chút làm nũng: “Tiểu tiên nữ sẽ đến đón tôi, trễ vậy rồi, chú nhỏ Phương anh… anh mau về đi.” Lúc này, Lâm Thanh Dung đã bắt xe đến rồi. Cô xuống xe đi vào Mai Trang, vừa đảo mắt đã thấy Dương Yến và Phương Thanh Nghị đang ngồi xổm ở cầu thang. Wa, sao Ni Ni lại ở cùng với Phương tổng rồi? Hai người họ trông đang nói chuyện rất vui đi, nếu cô đi đại đến có phải đã làm phiền họ rồi không? Suy tư năm giây, Lâm Thanh Dung liền nhanh chóng quay đi, lúc taxi chuẩn bị chạy đi, kéo cửa xe ra, leo lên, cô đến đón người cứ vậy mà tiêu sái rời đi. Ở bên này, Phương Tinh Nghị biết tiểu tiên nữ mà cô nói là ai, hẳn là Lâm Thanh Dung rồi, nhưng mà bên ngoài không có xe lui tới, anh không yên tâm cô ở đây một mình nên ở đây cùng cô. Dương Yến nghiên đầu nhìn anh, nghi vấn hỏi: “Chú nhỏ, sao anh còn chưa đi?” “Đợi xe đến.” “Oh.” Dương Yến hít hít mũi, lại hắt hơi mạnh một cái, Phương Tinh Nghị nhìn cô một cái, người người mặc một chiếc váy mỏng, vai hình như đang run. Anh cởi áo vest, đắp lên người cô. Vai nặng đi, Dương Yến mới phát hiện một chiếc áo khoát, trên đó còn thoang thoảng mùi bạc hà, khiến cô tỉnh tảo hơn nhiều, mặt hơi đỏ: “Cảm ơn chú nhỏ.” “Đừng khách sáo.” Giọng Phương Tinh Nghị hơi trầm: “Vở kịch trong phòng VIP kia, cô thắng rất đẹp.” Dương Yến chôn mặt vào đầu gối, mũi khẽ chạm vào áo khoát, thế là mặt đỏ lên, cũng không biết tại sao, nghe lời khen này, trong lòng có chút phấn khích.” “Cũng… cũng không phải vậy.” Dương Yến nói: “Vốn định giúp Tống tổng bàn xong chuyện làm ăn thì đi, Tống tổng lại muốn kéo tôi vào phòng VIP chơi, tôi thấy Tần Nghi Mai cũng ở đó liền không nhịn được nữa.” Phương Tinh Nghị hỏi: “Khương Tịnh sắp xếp cô tới?” “Ừm.” “Một trưởng phòng đại diện thôi, cũng vượt quyền quá rồi.” Phương Tinh Nghị cười lạnh: “Còn tưởng mình là trưởng phòng rồi, sau này có phải ông chủ như tôi cũng không coi ra gì không.” “Cô ta àm việc cho Tôn phó tổng, cũng chỉ biết đến ông chủ là Tôn phó tổng thôi.” Dương Yến biết có một số việc cô không nên hỏi, cũng không nên quan tâm, nhưng mà không nhịn được: “Chú nhỏ Phương, anh phải điều người từ New York sang sao?” Phương Tinh Nghị vậy mà về đây rồi, nhất định sẽ không để Tôn phó tổng lên. Nghe vậy, Phương Tinh Nghị cúi đầu nhìn cô, ánh mắt trầm trầm: “Cô không muốn ngồi vị trí này?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]