Lâm Thanh Dung vội vàng mời người đi vào, còn chỉ cho anh phòng ngủ của Dương Yến. Phương Tinh Nghị ôm người đem vào phòng ngủ, vừa định thả lên giường, bỗng nhiên có cảm giác cánh tay dính dính, trong nháy mắt liền đen mặt lại, quay người đem người ôm vào phòng tắm. Lâm Thanh Dung theo sau: "Sao vậy, Tổng giám đốc Phương?" "Cô ấy tới kỳ kinh nguyệt." Phương Tinh Nghị đem người bỏ vào bồn tắm lớn, giơ cánh tay mình lên xem xét, áo sơ mi trắng đã bị nhiễm một mảng màu đỏ, mi tâm không khỏi nhảy lên. Anh dùng nước xử lý qua loa một chút rồi nói với Lâm Thanh Dung: "Cô xử lý giúp cô ấy, tôi đi trước." "Vâng vâng, Tổng giám đốc Phương đi thong thả." Phương Tinh Nghị ra ngoài còn thay các cô đóng cửa lại, giặt áo sơmi làm tay áo ẩm ướt dính sát ở trên da, mặt trên còn có màu đỏ mờ mờ. Anh xắn ống tay áo lên làm lộ ra cánh tay rắn chắc. Lúc chờ thang máy, thỉnh thoảng đầu óc Phương Tinh Nghị thoáng nghĩ tới lúc ở phòng vip Mai Trang, bộ dáng phóng khoáng của Dương Yến lúc mở bài kia, cô dám cùng Tổng giám đốc Cao chơi lớn như vậy, không khỏi nhẹ nhàng cười một tiếng. Trình độ chơi bài tốt tới mức điên rồi. Cô Dương, có một vị trí cô không muốn ngồi cũng phải ngồi. Sau khi Cao Mỹ Hy đưa Phương Tinh Nghị trở về lại lái xe về Hành Thủy Loan, chỗ trọ của cô ta và Dương Yến chỉ cách một dải cây xanh mà thôi, cô ta xe nhẹ đường quen đi lên lầu hai mươi sáu, vào phòng. Căn này nhà trọ này được thiết kế lấy hoàn toàn ánh sáng tự nhiên, theo phong cách cổ điển hoàn toàn là cửa sổ sát đất, Cao Mỹ Hy vừa vào nhà liền thấy người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất đang gọi điện thoại. Bóng lưng người đàn ông thon dài thẳng tắp đứng sát bên ngoài cửa sổ, gần như hòa vào bóng tối. Cô ta cởi giày, nhẹ chân nhẹ tay đi qua, ôm lấy người đàn ông từ phía sau, đầu ngón tay tinh tế luồn vào trong áo sơmi phẳng phiu, vuốt ve cơ bắp nhấp nhô hữu lực của anh ta. Nhưng ngón tay vừa mới chạm đến cơ bắp thì cổ tay liền bị người ta nắm lại, sức lực không nhẹ không nặng nhưng lại khiến cho cô ta không thể động đậy, người đàn ông đầu cũng không quay lại, vẫn đang điềm tĩnh nói chuyện điện thoại. "Ừm, giá này đi, cậu đi giải quyết..." Sau khi gọi điện thoại xong, Hứa Cung Diễn mới quay lại, tiện thể đem bàn tay của cô gái từ trong áo sơ mi lôi ra ngoài, ánh đèn chiếu vào ngũ quan của anh ta trông có vẻ tuấn mỹ. Hứa Cung Diễn hỏi: "Theo dõi thế nào rồi?" "Mỗi lần em tới anh đều hỏi chuyện công việc, không thể quan tâm tới em được sao?" Cao Mỹ Hy cũng không còn giữ hình tượng ưu tú nữa, bĩu môi phàn nàn, giống như một đứa trẻ. Cô ta sáp lại trên người Hứa Cung Diễn, thậm chí kiễng chân lên muốn hôn anh ta, mùi nước hoa trên người cô ta tràn ngập trong không khí, Hứa Cung Diễn lại mỉm cười nghiêng đầu sang một bên khiến nụ hôn của cô ta thất bại. Cao Mỹ Hy khí hất tay của anh ta ra, chạy tới tủ lạnh lấy nước uống. "Lại cáu kỉnh rồi hả?" Hứa Cung Diễn đi theo, ngón tay đan vào sợi tóc của cô ta, ấm giọng nói: "Chờ giúp anh xong chuyện này, anh cho em nghỉ ngơi thoải mái." "Không phải em muốn nghỉ ngơi, cái em muốn là thái độ của anh!" Cao Mỹ Hy nhìn anh ta chằm chằm, cả giận nói: "Em là vợ sắp cưới của anh nhưng anh lại luôn tránh né em, Colbert có phải anh chán ghét em hay không?" Hứa Cung Diễn nhẹ nhàng cười một tiếng, cúi đầu hôn một cái trên gò má cô ta: "Sao lại như vậy được, cũng bởi vì em là vợ sắp cưới của anh, cho nên anh vẫn luôn rất tôn trọng em, với lại chúng ta tới nước Z còn có rất nhiều chuyện phải làm, anh sợ em phân tâm không tập chung làm việc được." "Thật sao?" Ánh mắt Hứa Cung Diễn dịu dàng hỏi ngược lại: "Em không tin anh sao?" "Tất nhiên là em tin anh." Dường như tâm trạng của Cao Mỹ Hy đã tốt hơn, hôn một cái lên mặt của anh ta, lưu lại dấu son môi nhàn nhạt, sau đó nói cho anh ta tình hình Phương thị mấy ngày vừa rồi. Cao Mỹ Hy không hề giấu diếm chút nào, từ chuyện Phương Tinh Nghị tới sân bay đón Dương Yến say xỉn, đến chuyện Dương Yến bị cảnh sát mang đi điều tra, Phương Tinh Nghị bảo lãnh thay cô ấy, lại đến chuyện tối nay Dương Yến tới Mai Trang đánh bài uống say không còn biết gì bị Phương Tinh Nghị đưa về nhà, tất cả cô ta đều nói ra. "Em vẫn rất tò mò giữa Phương Tinh Nghị và Dương Yến có phải có cái gì hay không, ngoại trừ Chử Sư Kiều, em chưa từng thấy Phương Tinh Nghị cho phép người khác làm bừa như vậy, vậy mà Dương Yến đến kỳ kinh nguyệt, bảo Phương Tinh Nghị giúp cô ấy xoa bụng, Phương Tinh Nghị lại thật sự giúp cô ấy, mà giọng nói lại không hề lạnh lùng chút nào, anh nói có kỳ lạ hay không?" Cô ta vừa nói vừa xoay người đi đổ nước, nên không thấy được lúc cô ta nói đến quan hệ giữa Phương Tinh Nghị và Dương Yến, trên mặt Hứa Cung Diễn biểu hiện vô cùng tức giận, lại thoáng cái liền mất. "Đúng rồi." Cao Mỹ Hy nhìn về phía Hứa Cung Diễn, tò mò nói: "Em nghe nói trước đây anh và Dương Yến có quen biết, ấn tượng của anh với cô ấy như thế nào?" "Chỉ là quen biết qua loa không có ấn tượng gì." Hứa Cung Diễn mỉm cười: "Bối cảnh của cô ấy như vậy, vào trang viên Kslier làm hầu gái còn không đủ tư cách, sao anh lại coi trọng cô ấy được" "Thật sao?" Cao Mỹ Hy mặt không đổi sắc nhìn anh ta một cái, tiếp tục nói: "Nhưng em thấy cô ấy rất thông minh. Anh nghĩ Phương Tinh Nghị là loại người có thân phận như vậy, vì sao lại đối với cô ấy bình dị gần gũi, đoán chừng là muốn nhờ cô ấy hỗ trợ." "Ở Phương thị phó tổng Triệu có quyền lực rất lớn, nói một tay che trời cũng không quá đáng, Phương Tinh Nghị lại không có hành động gì, chỉ nói là phó tổng Triệu là nguyên lão ở Phương thị, dường như cố ý buông thả ông ta, đã như thế này, em cũng không rõ anh ta lôi kéo Dương Yến có mục đích gì, chẳng lẽ anh ta thích Dương Yến sao?" Hứa Cung Diễn lập tức phủ định ý nghĩ của cô ta: "Anh và Phương Tinh Nghị đã từng giao thủ qua, anh ta không phải là người xử trí theo cảm tính, chỉ là thấy Dương Yến thông minh nên muốn sử dụng. Anh ta đối với hành động của phó tổng Triệu luôn im lặng chẳng qua là để phó tổng Triệu cho là anh ta không làm gì được ông ta, để phó tổng Triệu tiếp tục không kiêng nể gì cả." "Dựa theo anh nói như vậy thì Phương Tinh Nghị đang tính toán một bàn cờ lớn?" Cao Mỹ Hy cũng đã hiểu: "Anh ta muốn đem từ trên xuống dưới Phương thị loại bỏ một lần." "Dù sao Phương thị cũng là của nhà họ Phương, anh ta chắc chắn sẽ không để cho người khác kiêu ngạo như vậy." Hứa Cung Diễn cười nói: "Chúng ta chỉ cần đợi lúc Phương thị yếu ớt nhất rồi ra tay, một đòn giết chết." Hoàn cảnh của Hứa Cung Diễn và Phương Tinh Nghị không khác nhau lắm, đều là vật lộn trong gia tộc, đề phòng người bốn phía, so với những người khác, anh ta càng có thể lý giải suy nghĩ của Phương Tinh Nghị. "Nuốt trọn Phương thị, đây cũng là mục đích anh bảo em tới đây." Cao Mỹ Hy cười duyên, dựa vào trong ngực anh ta: "Sau khi làm xong chuyện kia, anh dự định xử lý em như thế nào?" "Không muốn đi du lịch sao?" Cao Mỹ Hy không vừa ý nói: "Đi du lịch anh cũng không đi cùng, có ý nghĩa gì!" Cô ta túm lấy cổ áo sơ mi của anh ta, khiến cho anh ta cúi đầu xuống, hai người kề sát vào nhau gần như răng môi chạm nhau: "Nếu không sau khi chuyện này xong xuôi, trở về chúng ta kết hôn đi?" Hứa Cung Diễn cười lắc đầu, vuốt tóc của cô ta, giọng nói vẫn dịu dàng như vậy: "Như vậy sao được, chờ anh trai anh kết hôn xong thì mới đến lượt anh." "Kết hôn còn phân thứ tự nữa, thật phiền phức!" "Bởi vì anh ấy là anh cả của anh, anh nhất định phải tôn trọng." Hứa Cung Diễn vuốt ve gương mặt của cô ta: "Nếu em có bạn bè nào thích hợp cũng có thể giới thiệu cho anh trai anh, anh ấy kết hôn rồi không phải chúng ta cũng có thể kết hôn sao?" Ngón tay của người đàn ông lạnh buốt không có chút nhiệt độ nào, Cao Mỹ Hy nghe anh ta nói như vậy, không kiềm chế được mà run lên. Tự cho là đã giấu rất kỹ biểu hiện này nhưng Hứa Cung Diễn lại đều nhìn ở trong mắt. Cao Mỹ Hy nói nhỏ: "Bạn bè em có rất nhiều nhưng lại không có ai ưu tú, chẳng may anh trai anh kén chọn lại không thích thì sao? Thôi vậy, chuyện kết hôn sau này hãy nói." "Ừm, trước mắt chuyện xử lý Phương thị quan trọng hơn." Hứa Cung Diễn mỉm cười: "Không còn sớm nữa, đi ngủ đi." "Vậy em trở về phòng, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Sau khi nghe được âm thanh đóng cửa, nụ cười trên mặt Hứa Cung Diễn mới từ từ lặn xuống, dấu son môi kia trên má khiến anh ta chán ghét vô cùng, dùng khăn giấy hung hăng lau đi. Anh ta cười lạnh: "Muốn gả cho tôi, cô xứng sao?" Từ trước tới giờ, người anh ta muốn cưới chỉ có duy nhất một người, cũng chỉ có người kia mới có thể gả cho anh ta, những người khác ai cũng không xứng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]