Đôi mắt Lục Thiền chăm chú nhìn thứ trên cổ tay nhỏ bé yếu ớt của mình -- khớp ngón tay thon dài trắng rõ ràng, từng chút từng chút bao phủ, độ nóng của lòng bàn tay phá tan đầu óc của cô.
Tề Thiệu Diễn cầm cổ tay cổ cô, bản thân tràn ngập sự thỏa mãn, nhịp đập thình thịch của tim dần lan tỏa.
Lục Thiền ngẩng đầu nhìn đường nét nghiêm nghị bên sườn mặt cùng với mái tóc đen rõ ràng của anh, mặt cô trở nên vô cùng nóng.
Cô không biết tại sao lại có cảm giác kích động muốn trốn thoát, mất tự nhiên rụt cổ tay một cái, nhưng không nghĩ rằng sẽ bị anh nắm chặt hơn.
Mãi đến khi đứng dưới ánh đèn bên cạnh nhà lầu cao tầng, anh mới buông cô ra, trong nháy mắt bàn tay nóng rực rời khỏi cô, Lục Thiền bỗng có cảm giác mất mát.
Lục Thiền vội vã cúi đầu vỗ khuôn mặt, ý đồ gạt bỏ ý nghĩ kỳ lạ trong đầu ra.
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, thật thấp, giống như là phát ra tử cổ họng, lại không có vẻ khinh thường. Chẳng biết tại sao, Lục Thiền lại cảm thấy đầu óc mình còn hoảng loạn hơn lúc trước.
Chờ một chút, cô vội vàng giãy dụa ra khỏi sự hoảng loạn của mình, cô đã hẹn với nam thần lúc nào chứ?
Lục Thiền ngẩng đầu, trề miệng một cái vừa mới chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị Tề Thiệu Diễn giành trước, ánh mắt mỉm cười nhìn thẳng vào cô: "Lục Thiền, anh tìm được con... mèo nhà em rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-bien-thanh-meo/1998932/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.