"Tại chỗ này nhìn cảnh đêm là một loại hưởng thụ. Con đường và ánh sáng của những cây cầu xa xa giống như dải lụa màu vờn quanh, tranh nhau phát sáng cùng trăng sao. Cảnh tượng này khiến người ta như đặt mình vào chốn Bồng Lai tiên cảnh. Trong tòa nhà này có "Bưu điện không trung" cao nhất Trung Quốc -- tầng cao nhất của cao ốc An Mậu có phục vụ ngành bưu chính, cung cấp bưu phẩm trân quý cho du khách và cách phục vụ đặc sắc. Là nơi du khách lưu lại kỷ niệm mãi mãi."
Giọng nói vui vẻ của gái đầy nổi bật trong sự ồn ào ở nơi đây.
Lục Thiền nghe lời nói của cô ấy, không kìm lòng được đi tới trước kính thủy tinh, hơi cúi đầu thì nhìn thấy được những hạt bụi từ dòng xe cộ cùng với người đi đường, nhất thời chân Lục Thiền mềm nhũn, rất không có tiền đồ lui về sau một bước.
Tề Thiệu Diễn cười như không đứng sau lưng cô, không chớp mắt đi theo cô.
May mắn thay, Lục Thiền đã hoàn toàn không chú ý đến điều này, cô nhìn bức màn đen trên đỉnh đầu, như một vòng xoáy thăm thẳm dụ người khác say mê, cảm thán nói: "Không nghĩ đến thành phố A còn có nơi này."
Cô không thích ra ngoài, cả ngày trốn trong thế giới của mình, rốt cuộc cũng cảm thấy mình đã bỏ qua nhiều cảnh đẹp rồi.
Tề Thiệu Diễn nhìn cô một cái: "Bên kia còn có kính thiên văn --" vừa dứt lời, ánh mắt của cô sáng lên, nhảy nhót vui mừng chạy tới.
Tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-bien-thanh-meo/1998933/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.