Editor: Linh Ngọc
Tề Thịnh Sở nhìn chằm chằm anh, không bỏ qua chút biến hóa trên mặt anh.
"Vì thế, bây giờ em có thể giải thích cho anh được không?"
Tề Thiệu Diễn hít sâu một hơi, lông mày nhíu lên thật cao như ngọn núi không có dấu hiệu thả lỏng. Anh nhìn chằm chằm vào màn ảnh vi tính, tia sáng trong căn phòng mờ tối, trên màn ảnh tia sáng yếu ớt chiếu tới có vẻ vô cùng chướng mắt.
"Có rất nhiều chuyện bây giờ em không có cách nào giải thích cả, anh trai." Tề Thiệu Diễn giương đôi mắt thản nhiên nhìn Tề Thịnh Sở, đáy mắt trong veo.
"Nhưng anh trai, thật ra..." Tề Thiệu Diễn như nghĩ tới chuyện gì thú vị, cúi đầu cười nhẹ, "Thật ra em phát hiện một ít chuyện thú vị."
...
Hồi ức từng chút từng chút hiện ra, Tề Thiệu Diễn mệt mỏi đứng dưới vòi sen, hất cằm, giọt nước theo gương mặt anh rơi xuống, tóc đen nhỏ vụn mềm nhũn dính tại trán.
Giọt nước lan trên màu da lúc mì, sau lưng và trên vai đều có vết thương lớn nhỏ. Vết sẹo màu đỏ sẫm bị giọt nước trong suốt khẽ vuốt, một chút đau đớn nhỏ lan tràn.
Đây là vết thương do cứu Lục Thiền dưới sông Thanh tạo ra. Lúc rơi vào trong nước, thân hình đột nhiên biến thành người, anh dễ dàng ôm lấy ô, gánh chịu tất cả các lực đánh vào.
Không chết đã là vô cùng may mắn rồi. Lông mày Tề Thiệu Diễn cong cong, giơ tay lên tắt vòi sen, từ từ ra khỏi phòng tắm.
Dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-bien-thanh-meo/1998926/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.