Editor: Linh Ngọc
Theo anh cả ra khỏi nhà thì đã khuya. Hình như trong lòng anh ấy vẫn còn sợ hãi với chuyện Tề Thiệu Diễn xảy ra lần trước, không đồng ý để anh tự lái xe, mà lại gọi trợ lý đưa anh về.
Tề Thiệu Diễn dở khóc dở cười muốn từ chối, mà anh cả Tề lại quá nghiêm túc: "Em quanh năm ở nước ngoài, một người có thói quen tự lập, lại không cảm nhận được tấm lòng của trưởng bối, đây là tấm lòng của một người anh.
Tề Thiệu Diễn ngồi phía sau, nhìn ngoài cửa thấy cảnh đêm từ từ chuyển động cùng với ánh trắng trên bầu trời xóa sạch sự u ám, các đốt ngón tay rõ ràng trên bàn tay thon dài nhẹ nhàng gõ cửa sổ. Đây là thói quen nhỏ, mỗi khi đang suy nghĩ vấn đề gì đó, anh đều theo bản năng nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay.
Bỏ qua quá nhiều thứ. Tề Thiệu Diễn khạc ra một ngụm không khí, có chút thất thần nhìn người đi đường lưa thưa ngoài cửa sổ.
Lúc mở cửa ra thì đèn đã sáng trưng, ông Tề và bà Tề ngồi nghiêm chỉnh, bất ngờ nhìn Tề Thiệu Diễn. Trong nhà dì Trần - cô người làm vội vã nghênh đón: "Tiểu Diễn sao cậu mới về thế? Mau vào đi." Đẩy dép tới, còn nhỏ giọng kèm theo nói: "Lão gia rất tức giận, còn không mau đi dỗ dành."
Tề Thiệu Diễn bất đắc dĩ cám ơn, trơ mắt nhìn dì Trần trốn vào trong phòng, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng trước mặt hai ông bà, thái độ cực kỳ thành khẩn: "Ba, mẹ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-bien-thanh-meo/1998924/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.