Tề Tiểu Uyển thấy Lục Thiền thì có chút kinh ngạc, cô vội vàng từ phòng bệnh chạy ra, bối rối đưa mắt liếc về phía phòng một cái, kéo Lục Thiền qua một bên: “Chị, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Tầm mắt Lục Thiền cùng Tề Thiệu Diễn rơi vào trong phòng bệnh, bóng dáng nằm trên chiếc giường bao phủ một tầng suy yếu. Bên tai mơ hồ vang lên tiếng nức nở không rõ ràng, dần dần như làn sống triều xâm nhập vào thân thể hắn rồi tiêu biến dần. Tề Thiệu Diễn ngoan ngoãn tựa đầu chôn vào lòng Lục Thiền, giống như con thú cưng rất biết nghe lời. Mà Lục Thiền rõ ràng cảm nhận được, cục bông trắng nhỏ trong ngực tựa hồ đang. . . Run?
Lục Thiền giơ lên ngón cái, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Cải Trắng, động tác dịu dàng khe khẽ, như đang trấn an.
Ánh mắt Tề Tiểu Uyển có chút cô đơn, giọng nói cô khàn khàn, cảm giác như bọt nước lướt xuống cọ sát trên cát: “Chị Lục Thiền, sao chị lại đến bệnh viện?”
Mặt Lục Thiền nóng lên, cô xấu hổ hướng Tề Tiểu Uyển cười cười, nói: “Tự nhiên muốn đến thăm thôi, không có gì đâu.”
Tề Tiểu Uyển lo lắng nhìn thoáng vào phòng bệnh: “Chiều ngày hôm nay, anh hai đột nhiên tỉnh lại, em lại còn tưởng. . .Mọi chuyện đều đã tốt đẹp. Bất quá lát sau, khi em tới, chợt nghe nói, nghe nói. . .” Nói xong lời cuối cùng, Tề Tiểu Uyển bắt đầu nức nở.
Lục Thiền thở dài, vỗ nhẹ lưng Tề Tiểu Uyển, xoa dịu trấn an.
Tề Thiệu Diễn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-bien-thanh-meo/1998888/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.