Chương trước
Chương sau
Lục Thiền hoang mang rối loạn chạy quanh hành lang, trên dưới vài tầng lầu đều tìm cũng không thấy bóng dáng Cải Trắng. Cô không thể làm gì khác hơn đành phải đánh bạo mặc kệ ánh mắt người nhìn xung quanh tận lực nhỏ giọng gọi “Cải Trắng? Cải Trắng em đâu rồi?”

Một y tá trẻ mới từ phòng bệnh đi ra cau mày có chút không kiên nhẫn liếc cô một cái: “Tiểu thư này, đây là bệnh viện không phải chợ bán thức ăn. Ở bệnh viện không được lớn tiếng nói chuyện cô không biết sao? Nhỡ như quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi thì làm thế nào?”

Lục Thiền vội vàng cúi đầu xin lỗi. Chỉ là căng thẳng cùng sợ hãi trong đáy lòng dần mỗi tăng thêm.

Y tá thấy thế cũng không nói gì nữa, dặn dò xong liền xoay người rời đi.

Trên mặt Lục Thiền nóng rực như lửa đốt, cực kỳ lúng túng. Cô cúi đầu vội vã đi về phía trước, nỗ lực tản ra nhiệt độ trên mặt. Ai ngờ vừa mới đi hai bước liền nghe được tiếng nói chuyện của hai cô gái trẻ từ trong WC đi ra: “Vừa rồi tôi nhìn thấy một con mèo cực kỳ đáng yêu luôn. Trên lưng còn cõng một con chim. Manh chết người rồi!”

“Thật á? Cô lại nói vớ vẩn đúng không,chỗ này có phải bệnh viện thú y đâu.”

“Thật mà. Ở trên tầng lầu kia kìa, tầng lầu kia chứa hạng người gì mày còn không rõ ràng a? Nghe nói thiếu gia Tề gia cũng nằm ở trên đó đấy. Nói không chừng là thú cưng của người ta đấy.”

“ Xì. Tao ghét mèo nhất, răng nanh sắc nhọn, chẳng đáng yêu chút nào cả.”

Đề tài trực tiếp lệch sang hướng khác. Lục Thiền nhịn xuống cảm giác muốn cho cô gái kia một quyền, lảo đảo chạy tới cửa thang lầu. Lòng Lục Thiền như lửa đốt, theo bản năng cảm thấy thang máy vào lúc này căn bản còn không nhanh bằng cô.

Nhưng mà vừa mới lên lầu, liền nhìn thấy thang máy đối diện “Ting“ một tiếng mở cửa Tấm kim loại dày nặng màu xám sau khi nhẹ nhàng ma sát liền dần dần lộ ra tia sáng. Trong thang máy chỉ có một người, bình tĩnh sải bước lớn đi ra, sau khi nhìn thấy Lục Thiền, lông mày hơi nhíu lại, trong giây lát không chút nào dây dưa dài dòng liền rời đi. Vết tích trên mày hắn trực tiếp xông vào mắt Lục Thiền, tròng mắt sâu thẳm lạnh nhạt không gợn một tia sóng, trên sống mũi cao không biết từ đâu dính một chấm trắng, nhưng không làm cho người ta có cảm giác tức cười. Quanh thân hắn lành lạnh, thậm chí có một chút cảm giác ngột ngạt khiến Lục Thiền trong nháy mắt đến nói chuyện cũng không thể mở miệng. Ở trong thời tiết nóng nực như vậy, hắn vẫn mặc âu phục giày da.

Trần Liệt? Anh trai Trần Thuật?

Nếu không phải hiện giờ việc tìm Cải Trắng là việc trọng yếu hơn, cô nhất định sẽ tóm chặt cổ áo tên khốn kia rồi cào nát mặt hắn.

Lục Thiền oán hận lườm hắn một cái, tăng nhanh tốc độ, dùng sức va vào vai tên đàn ông đó một phát, vênh váo tự đắc liếc qua mặt hắn. Trần Liệt luống cuống không kịp đề phòng bị Lục Thiền va vào một phát, trong miệng vô ý thức kêu lên một tiếng, tựa hồ đang đè nén cái gì. Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Lục Thiền, vẻ mặt dọa người.

Lục Thiền đột nhiên có chút sợ sệt, cô yên lặng bước tiếp, nhanh chóng rời đi, bỏ Trần Liệt lại đằng sau.

Tựa vào mặt tường lạnh lẽo, Lục Thiền lúc này mới thở phào một cái thật dài. Lúc vừa mới chuẩn bị đứng dậy tìm Cải Trắng, liền nghe thấy một giọng đàn ông mang theo nghi hoặc xông vào tai.

“Ôi chao? Vị tiểu thư này, khụ. . . Quần của chị. . .”

Lục Thiền sợ hết hồn, nâng mắt lên liền nhìn thấy một nam sinh mặc áo T-Shirt màu đen mang theo nụ cười chế nhạo nhìn mình. Nhìn qua cùng lắm là hai mươi tuổi, mặt trông như con nít trắng trắng mềm mềm, nhưng vóc dáng lại cao hơn mình rất nhiều.

Lục Thiền theo tầm mắt của hắn nhìn về phía. . . quần của mình.

Khoan đã, quần jean của mình tự lúc nào đã nhiễm một mảng lớn màu đỏ như thế, được rồi, then chốt vẫn là những màu sắc quỷ dị này còn đang ở trên chỗ. . . Bắp đùi của mình, không thể không nói, nếu không phải Lục Thiền quá rõ ràng chu kỳ sinh lí của bản thân, cô cũng sẽ hoài nghi mình lại mất mặt nơi công cộng

“Chờ đã, không phải, tôi không có, cái này tôi cũng không biết. . .” Lục Thiền khóc không ra nước mắt.

Hắn nở nụ cười, hơi nheo mắt lại, nụ cười mềm mại, nhưng lời nói từ trong miệng thốt ra lại làm cho Lục Thiền ôm hận ngay tại chỗ: “Chị à, không cần giải thích gì với tôi đâu, tôi biết, tôi biết mà.”

Cậu biết? Cậu biết cái gì?

Vẻ mặt Lục Thiền có chút lúng túng, cô cắn cắn môi, đẩy người trước mặt ra, giọng điệu dữ dằn: “Đi ra, tôi còn có việc!”

Người kia vẻ mặt “Quả nhiên” , càng làm cho nhiệt độ bên tai Lục Thiền tăng lên rõ rệt.

“Đã nói là không phải! Cái cậu này sao lại lắm ý nghĩ kỳ quái như vậy!” Lục Thiền có chút buồn bực, cô cúi người đưa tay quệt một vệt, có tí ướt át, bàn tay dễ dàng quệt ra một vết máu, cô giơ tay lên về phía mũi ngửi một cái, hành động này ngay lập tức gặp phải sự ghét bỏ của nam sinh, nhưng sau khi nghe thấy Lục Thiền nói cũng hơi hơi sửng sốt.

“Là máu này! Thực sự là máu, mình đâu có đụng bậy, sao lại dính lên thế này. . .”

“Ồ?” Âm cuối của nam sinh hơi nâng lên, lười biếng nhìn chằm chằm Lục Thiền.

Lục Thiền bị hắn nhìn nên sợ hãi, lườm hắn một cái vội vã chạy về phía trước.

Việc cấp bách là tìm được Cải Trắng, mấy chuyện này đều không quan trọng!

Nam sinh yên lặng nhìn bóng lưng Lục Thiền chạy xa, quỷ dị cười cười, xoay người biến mất trong hành lang.

**

Lục Thiền chạy tới chạy lui trong hành lang nửa ngày, cuối cùng đã tìm thấy Cải Trắng ở trước cửa phòng bệnh của Tề Thiệu Diễn.

Cải Trắng đã ngủ, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bộ lông trắng như tuyết có chút nhiễm bẩn, có lẽ là trong lúc cô không ở cùng. Tề Tiểu Uyển ngồi chồm hổm trên mặt đất, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ về đầu của nó.

Lục Thiền thở hồng hộc chạy tới, lộ ra vẻ mặt cảm kích với con bé.

Cô theo bản năng liếc về phía trong phòng một cái, liền nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường bệnh kia. Khuôn mặt trắng bệch, hai má tuấn tú có chút khô gầy, hai mắt của hắn nhắm nghiền, Lục Thiền còn đang nghĩ tới cặp con ngươi lóa mắt khi hắn mở mắt ra.

Cô đã nhìn thấy ở trong mơ.

Tề Tiểu Uyển nhìn dáng vẻ Lục Thiền chật vật, nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị đi đâu vậy? Sao lại thành cái bộ dạng này?”

Lục Thiền thở dài: “Một lời khó nói hết.”

Tề Tiểu Uyển cong cong môi, ôm Cải Trắng đưa cho Lục Thiền: “Tên nhóc này vừa bị em bắt được, chắc là đang tìm chị đấy. Bị bẩn rồi, em đành phải trông nó ở ngay đây. Đang định gọi điện thoại cho chị đấy.”

Lục Thiền vỗ vỗ trán: “Cải Trắng nó tự mình chạy đi, nếu không có em, chị thật sự không biết tìm nó ở chỗ nào, cảm ơn em nha Tiểu Uyển.”

Tề Tiểu Uyển vung vung tay: “Việc nhỏ.”

Trong phòng bệnh đã không còn ai, quang cảnh so với lúc trước hoàn toàn không giống. Tề Tiểu Uyển nhìn dáng vẻ Lục Thiền đờ ra, vội vã chạy tới: “Đúng rồi chị, chị vẫn chưa nói cho em tại sao chị lại đến thăm anh trai em đâu? Chắc không phải là đột nhiên xuân tâm nảy mầm yêu hắn chứ?”

Lục Thiền: “. . .”

Tại sao nghe Tề Tiểu Uyển nói xong liền cảm thấy mình thật cầm thú, đến người thực vật cũng không tha?

Lục Thiền lúng túng lắc lắc đầu: “Vậy em phải thất vọng rồi.”

Tề Tiểu Uyển cười hì hì ôm Cải Trắng vào lồng ngực của mình, đẩy Lục Thiền vào: “Chị đến lâu như vậy mà vẫn chưa làm chính sự đâu, đi vào đi.”

Lục Thiền: “. . .”

Sao lại lúng túng nhanh như vậy?

Lục Thiền có chút luống cuống nhìn Tề Thiệu Diễn đang nằm trên giường bệnh, đây không phải lần đầu tiên đến bệnh viện thăm hắn, lần trước cô cũng đã tới. Hiện tại cô chăm chú nhìn Tề Thiệu Diễn, trong lòng phát ra một tia cảm giác kỳ dị.

Hắn hẳn là phải tựa ở bên giường, mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, tròng mắt sâu thẳm chất chứa tình cảm nồng đậm tựa như có thể nhấn chìm cô bất kỳ nơi đâu bất kỳ lúc nào.

Lục Thiền ngẩn ra, dùng sức lắc đầu. Mình ảo tưởng nặng quá rồi.

Lục Thiền thở dài, đi tới bên cạnh hắn, nhìn bàn tay thon dài cùng với những khớp xương rõ ràng, cho dù là đang ngủ say cũng giữ nguyên dung mạo yêu nghiệt như trước. Thanh âm của cô rất nhẹ, mềm nhũn: “Mau khỏe hơn một chút đi.”

Cặp mắt Cải Trắng đột nhiên mở.

**

Lục Thiền ngồi ở trên ghế nhỏ nhận mệnh chà chà chà, nhìn quần jean sắp bị chà trắng xóa trong tay mình, không khỏi thở dài.

Cải Trắng chậm rãi đi tới bên cạnh cô, nghi hoặc nhìn cô một cái.

Mùi máu tanh trước mắt đang tỏa ra khắp xung quanh, thân là một con mèo có khứu giác rất nhạy bén, Tề Thiệu Diễn tỏ vẻ khổ sở.

Nhưng mà hắn rất tò mò, quần Lục Thiền sao lại dính máu, hắn thậm chí hoài nghi cái cô này đi đánh cướp túi truyền máu của bác sĩ.

Lục Thiền nhìn vẻ mặt Cải Trắng nghiêm túc, tâm tình mới thả lỏng rất nhiều. Cô đưa tay nhéo nhéo mặt Cải Trắng, ngón tay ướt sũng mang theo mùi xà phòng phất qua đỉnh đầu nó.

Lục Thiền không biết sao, liền nổi lên ý nghĩ đùa dai, dính một chút bọt trong nước vào tay rồi vẩy hết vào người Cải Trắng.

Cải Trắng lui về phía sau vài bước, bộ mặt ai oán nhìn Lục Thiền, “Meo!”

“Phốc ——” Lục Thiền nhịn không được, cười phun ra ngoài.

Cải Trắng hình như giận rồi, trừng Lục Thiền một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

Lục Thiền tiếp tục đưa tay chà chà chà, tâm tình thật tốt nghĩ ngợi, buổi tối nên làm cái gì ngon ngon cho Cải Trắng ăn đây?

****

Tề Thiệu Diễn nghĩ, ngày hôm nay nếu không phải gặp được Tề Tiểu Uyển, có lẽ hắn lại chết thêm một lần nữa.

Trần Liệt. Tên khốn lần trước một cước đá ngất hắn, thế nhưng lần này móc ra dao giải phẫu sáng loáng nhằm vào chính mình.

Hắn nhìn người đàn ông kia sau khi nhìn thấy mình, mi tâm liền ngưng tụ lại hàn ý, cùng với tiếng hừ lạnh bên mép. Ánh chiều tà hạ xuống, nương theo tà dương đang chìm đắm còn có máu tanh lạnh lẽo.

Con chim sẻ nhỏ líu ra líu ríu kia vốn là bị thương rất nặng, dao giải phẫu thẳng tắp xuyên qua cơ thể nó.

Tề Thiệu Diễn làm sao cũng không nhớ nổi tâm tình của mình ngay lúc đó.

Như cuồng phong làm loạn, tim tựa ngừng đập.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.