Lục Thiền mở choàng mắt, ngồi bật dậy nhìn bốn phía.
Cô thở hổn hển vài hơi, mồ hôi trong suốt trên trán từ tóc mai chảy xuống, lông mi cũng ướt nhẹp một mảnh, tầm nhìn như bị sương mù bao phủ, mơ mơ hồ hồ không thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Khí trời giữa hè, ngoài cửa sổ là tiếng ve kêu râm ran không biết chán, nhiệt độ như đang đốt lửa từng chút từng chút xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu thẳng vào người cô, Lục Thiền lúc này mới cảm giác sau lưng mình cũng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lục Thiền không nhớ rõ mình tại sao lại ngất đi. Chỉ nhớ rõ ánh mặt trời quá mức chói mắt, mà đầu óc thì cực kỳ mơ hồ, lúc ánh sáng biến mất, cô cũng theo đó mà rơi vào hôn mê vô tận.
Trong giấc mơ hỗn độn ấy, cô thế nhưng lại mơ tới Tề Thiệu Diễn.
Trong giấc mộng quanh co khúc khuỷu kia, cô ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào mình , con ngươi tối đen ấy là những cảm xúc cô không thể hiểu được, con ngươi u ám lóe lên, cằm dưới góc cạnh rõ ràng hơi giật giật, cô nghe được tiếng hắn nói: "Lục Thiền. . ."
Lục Thiền cảm giác mình bị dọa tới mức run sợ.
Lục Thiền bỏ cái chăn mỏng sang một bên, đi chân trần, ra phòng ngủ.
Trong phòng khách không có một bóng người, đến Cải Trắng cũng mất tích. TV được bật lên, nhưng không nghe được bất kỳ âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-bien-thanh-meo/1998886/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.